Người âm sợ nước, Trần tiên sinh từng nói, Trương mù cũng từng nói, hơn nữa tự tôi cũng trải nghiệm vài lần, ‘dẫn hồn qua sông’, hay là Phùng Vĩ Nghiệp ‘không chết không buông tha’, đều dùng đến cái này, mà còn rất có hiệu quả, chứng minh, người âm không chỉ đơn giản là sợ nước, mà còn là sợ nước bẩm sinh, bất luận thế nào cũng không xuống nước, trừ phi là người chết ở trong nước, cũng chính là ma nước mà chúng ta hay nói.
Người âm sở dĩ sợ nước, theo như phân tích của cá nhân tôi, có lẽ là sau khi rơi vào trong nước, thì không thể lên bờ, cái này giống như ma nước, muốn ra ngoài, nhất định phải tìm kẻ chết thay, nhưng kẻ chết thay thực sự dễ tìm vậy sao? hiển nhiên là không, vậy thì, chỉ có thể vĩnh viễn ngâm mình trong làn nước vừa lạnh vừa tăm tối, điều này mới khiến người âm sợ nước, giống người dương, đối với những khu vực nước xa lạ, cũng có chút sợ hãi.
Còn về vì sao nước có thể giữ được người âm, tôi nghĩ có thể là có liên quan đến luân hồi và mang thai, dù sao lúc luân hồi, người âm trú ngụ bên trong tử cung phụ nữ, mà ở trong đó có nước ối, nước ối có thể giữ được người âm, nếu không sinh nở để trẻ con sinh ra, chỉ sợ là người âm này sẽ bị nhốt trong nước ối cả đời, nhưng nếu là rơi xuống sông, nước sông không thể sinh nở, vậy thì sẽ bị nhốt cả đời.
Nếu người âm đã đều sợ nước như vậy, mà hiện tại người giấy còn tự mình đi xuống sông, cái này chứng minh vấn đề gì, tôi tin không cần nói mọi người đều biết.
Đúng lúc này, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một thành ngữ, ‘thuốc đắng dã tật’, tình cảnh hiện tại cũng tôi cũng giống như vậy, nếu tôi không đi tiếp, người giấy trong nước sẽ không bỏ qua cho tôi, nhưng nếu tôi đi tiếp, trong thôn vẫn còn một thứ lợi hại hơn đang đợi tôi.
Lăng Giáng hình như phát hiện ra tình huống ‘khó xử’ hiện tại, cô ấy cắm một bông hoa lên đầu thuyền, sau đó cổ tay trắng nõn khẽ rung nhẹ, trong tay xuất hiện một đóa hoa giấy, đưa cho tôi, nói:
- Anh ở đây chờ, mặc kệ thế nào cũng không được vươn đầu ra khỏi thuyền, nếu tất cả cánh hoa đều rụng hết, tôi còn chưa về, anh hãy quay đầu rời đi.
Nói xong, cô ấy nhặt miệt dao lên, chuẩn bị nhảy xuống sông bơi lên bờ.
Tôi nói:
- Tôi muốn đi cùng cô!
Lăng Giáng quay đầu nhìn tôi, lạnh lùng nói:
- Tôi không thương lượng với anh, mà chỉ thông báo cho anh biết thôi.
Nói xong, cô ấy nhảy vào trong nước, bơi sang bờ bên kia.
Tôi liếc nhìn mặt nước, ít nhất rộng khoảng ba trăm mét, vừa rồi mới chỉ chèo thuyền được đến giữa sông, hiện tại còn cách bờ hơn một trăm mét, nhưng Lăng Giáng lại không hề do dự nhảy xuống, căn bản còn chẳng cho tôi thời gian hòa hoãn.
Thân ảnh Lăng Giáng càng bơi càng xa, trong lòng không hiểu sao có cảm giác thất bại, trên bầu trời mặc dù có vầng thái dương, nhưng tôi lại cảm thấy thế giới này vô cùng hắc ám, giây phút này, nhìn bóng dáng Lăng Giáng càng lúc càng đi xa, tôi chưa bao giờ lại khao khát biết thợ thuật nhiều đến như thế.
Lăng Giáng bơi lên bờ, cô ấy hình như quay đầu lại nhìn tôi một cái, sau đó xoay người đi vào trong rừng tre, thân ảnh bị cành tre xanh biếc che khuất, không còn nhìn thấy nữa.
Tôi còn chưa kịp sầu não, chợt nghe trong nước truyền đến những âm thanh ‘tí tách’, hình như là có thứ gì đó đang bơi rất nhanh trong nước, tôi rất muốn thò đầu ra xem, nhưng Lăng Giáng nói rồi, tôi không được thò đầu ra khỏi thuyền, hiện tại có đánh chết, tôi cũng không dám thò đầu ra.
Tôi chỉ có thể im lặng ngồi trong thuyền, nhìn hai bên, tôi thấy có thứ gì đó thò lên từ dưới đáy thuyền, sau đó lại biến mất, lại bơi rất nhanh --- không đúng, tốc độ quá nhanh, tuyệt đối không chỉ có một thứ, mà có rất nhiều thứ đang bơi qua lại trong nước, còn lấy đáy thuyền làm trung tâm.
Vì để chứng minh suy nghĩ này, tôi đứng dậy, thấy bốn phía xung quanh thuyền quả nhiên có rất nhiều thứ đang tới tới lui lui vòng quanh, lúc đầu tôi còn tưởng là cá, nhưng chờ tới khi tôi nhìn thấy rõ quần áo trên mình chúng nó, tôi mới ý thức được, đó đều là người giấy tôi nhìn thấy trong nước!
Tôi sợ tới mức vội vàng ngồi xuống, cố gắng cuộn tròn cơ thể lại, không cho chúng nó bắt được thời cơ, nhưng bên tai vẫn không ngừng truyền đến tiếng bơi lội, hơn nữa, càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng lớn.
Đột nhiên, tôi thấy có thứ gì đó ngoi lên khỏi mặt nước, là một người giấy toàn thân ướt sũng, nhưng chỉ nhô nửa thân người lên, mắt nó trợn trừng nhìn tôi, tôi và nó bốn mắt nhìn nhau, rất nhanh, nó lại chui vào trong nước, lúc lặn xuống, đầu đập lên mặt nước, bị nước đập, nửa bên mặt tức khắc bị dập nát, lộ ra cái nan tre bên trong , khiến cả khuôn mặt càng thêm đáng sợ khủng bố.
Tôi cầm bông hoa Lăng Giáng đưa cho mình, cúi đầu, trong lòng thầm nhẩm chính sách ba không, không nghe không nhìn không quan tâm, nhưng dư quang khóe mắt vẫn liên tục nhìn thấy những bóng trắng thi thoảng lại trồi lên khỏi mặt nước ở hai bên mạn thuyền, không cần biết tôi quay đầu về hướng nào, tôi đều có thể nhìn thấy chúng, tôi cũng không thể nhắm mắt lại, bởi như vậy càng thêm sợ!
Thùng! ----
Đột nhiên, dưới đáy thuyền truyền đến một tiếng động, hình như có thứ gì đó chạm vào boong thuyền.
Nguy rồi! Nhất định là người giấy thấy kéo tôi xuống nước không hiệu quả, cho nên chuẩn bị phá thuyền!
Thùng!
Sau tiếng động thứ nhất, tiếng thứ hai lập tức vang lên, lúc này tôi nghe thấy rõ, âm thanh truyền tới ngay dưới mông tôi, nhất định là chúng nó muốn đâm vỡ boong thuyền, sau đó để tôi ngã xuống, lại bị chúng nó giết chết!
Thùng thùng thùng! ----
Âm thanh va chạm lên boong thuyền càng lúc càng dày đặc, lúc đầu còn xếp hàng để đâm vào thuyền, nhưng hiện tại nhất định đã loạn hết lên như ong vỡ tổ, tôi không biết boong thuyền có rắn chắc không, nhưng cứ thế này, tôi nghĩ, boong thuyền có chắc hơn nữa, sớm hay muộn cũng bị phá hỏng, đến lúc đó tôi nhất định chỉ có thể ngã xuống nước!
Hơn nữa, theo như lời Lăng Giáng nói, tôi hiện tại có chết hay không đều đã không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là nếu boong thuyền bị thủng rồi, Lăng Giáng bọn họ phải trở về thế nào?
Làm sao bây giờ?
Đột nhiên trước sau thân thuyền đều lắc lư, tôi sợ hãi ghì chặt người lên boong thuyền, chúng nó lại đổi sách lược rồi sao? hiện tại muốn lật thuyền?
Tôi còn chưa kịp nghĩ kĩ, đã cảm giác được cổ mình bị siết chặt, một cảm giác lạnh buốt như băng truyền đến, gần như chỉ trong nháy mắt, tôi đã hiểu ra mình bị người ta bóp cổ, tôi cầm đóa hoa trong tay cắm lên thuyền, sau đó đưa tay ra sau, vừa sờ, đã cảm thấy mềm nhũn, cảm giác như giấy bị ngâm lâu trong nước, chỉ sờ nhẹ, cũng đã sờ thấy khung xương.
Mãi cho đến lúc này tôi mới biết, lúc trước những người giấy kia nhảy ra khỏi mặt nước, hay là chạm vào boong thuyền, tất cả đều chỉ là thủ thuật che mắt, đều là để yểm trợ cho cái gã nhảy lên boong thuyền phân tán lực chú ý của tôi, tiếng vang càng lớn, tôi càng không chú ý đến gã phía sau, cho nên hiện tại mới bị nó bóp cổ kéo xuống đuôi thuyền.
Sức lực của nó vô cùng lớn, gần như chỉ trong nháy mắt, tôi đã bị nó kéo nằm cả người xuống boong thuyền, tư thế này khiến tôi không thể phản kháng, tôi ngẩng đầu nhìn nó, phát hiện nó không có đầu, đây nhất định chính là người giấy bị tôi đập bay đầu lúc trước.
Tôi bị hắn kéo từng bước ra ngoài, mắt thấy sắp tới đuôi thuyền, chỉ cần nó nhảy xuống nước, tôi nhất định cũng bị kéo xuống, hiện tại Lăng Giáng còn không ở bên người, nếu tôi rơi xuống nước, ngoài chết ra, tôi không thể tưởng tượng được ra kết cục khác cho mình,nó càng lúc càng dùng sức, tôi phát hiện những gì mắt tôi nhìn thấy đã biến thành màu đỏ, tôi biết, đây là dấu hiệu thiếu ô- xi.
Không được, tôi tuyệt đối không thể khoanh tay chờ chết! tôi nhớ ở đuôi thuyền có hai cái mái chèo, tôi đưa tay sờ, quả nhiên sờ trúng một cây gậy tròn tròn, tôi nhấc lên, hai tay giơ qúa đỉnh đầu, đập mạnh xuống, tôi không biết có đập trúng không, nhưng cứ bạt mạng đập ra sau, lần này lại lần khác, giống như một con ác ma.
Đợi cho tới khi tôi lại có thể hít thở, tôi biết, tôi thành công rồi, tôi ngồi xuống, xoay người nhìn tên kia, nó đã bị tôi đập nát, cả người dính chặt trên boong thuyền, chỉ có mỗi cánh tay, là còn giơ thẳng, tôi cầm mái chèo hất ngang một cái, hất thi thể người giấy xuống nước.
Tôi vừa mới bận rộn xong bên này, còn chưa kịp thở, đã thấy, bên trái chiếc thuyền, thò lên những cái đầu tròn tròn, chúng nó vươn những đôi tay trắng bệch lên, nắm lấy mép thuyền, ra sức kéo xuống!
Thuyền, sắp lật rồi!