Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 250 Gà âm mổ đất

Thời gian đã xế chiều, mặt trời dần lặn xuống phía tây, vẫn đủ sáng, nhưng dưới bóng chiều tà, lại nghe thấy những tiếng cười quỷ dị, tôi đứng lên nhìn vào giữa sông, nhìn chằm chằm mấy cái đầu nhô lên, tôi chỉ nhìn thấy mấy điểm đen, tôi nhìn chúng nó một lúc, xác định chúng nó không di chuyển đến bên này, mới ngồi xuống lại lần nữa.

Xem ra người thế hệ trước nói đúng, người âm sợ nước, một khi đã xuống nước, muốn ra ngoài, khó như lên trời . hiểu ra chuyện này, tôi mới yên tâm ngồi xuống.

Vị trí tôi đứng vừa vặn bị nắng chiều hắt xuống, vốn dĩ xung quanh còn có cả một rừng tre để tránh nắng, nhưng tôi, một là không dám đi vào quá sâu, hai là vừa ngã xuống nước, quần áo còn chưa khô, phơi nắng một chút vừa hay có thể hong khô quần áo.

Cũng là lúc này, tôi mới nhớ, trong túi quần của tôi còn có điện thoại di động của Trương mù!

Tôi vội vàng móc điện thoại ra, lần này nhất định bị Trương mù đánh chết rồi, Cho dù không đánh chết. Cũng sẽ đạp tôi ngã xuống sông để đám người giấy bóp chết tôi, sau khi móc di dộng ra, quả nhiên đã sập nguồn, tôi phơi điện thoại dưới ánh nắng mặt trời, hy vọng còn có thể cứu vãn được.

Tôi đột nhiên bắt đầu hoài nghi con sông này có phải có thù oán với điện thoại di động hay không, đã ở cùng một nơi nuốt mất hai cái điện thoại của tôi, đây đều là tiền đấy!

Với tính cách coi tiền như mạng sống của Trương mù, tôi đoán, kết cục của mình hẳn không dễ chịu, vì thế tôi bắt đầu suy nghĩ làm thế nào thuyết phục được Trương mù, sau đó tôi phát hiện, tất cả những lý do ở trước mặt anh ta đều là gió thoảng qua, anh ta mở miệng, câu đầu tiên nhất định sẽ là: ‘cái tông môn nhà nó!’

Phơi nắng hơn một tiếng, ‘di động’ tuyên bố ‘cấp cứu’ thất bại, tổn thất một cái di động lại chuyện nhỏ, nhưng thế này, thì tôi hoàn toàn bị cô lập! cho dù Lăng Giáng có tìm được Trương mù, cũng không liên lạc được với tôi, cho nên, tôi chỉ có thể chờ ở đây, đâu cũng không được đi, tôi xoay người nhìn con đường mòn nhỏ trong rừng tre xanh mượt, trên đường phủ kín một tầng lá tre, vốn là một khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng giờ khắc này, lại trông vô cùng quỷ dị.

Bởi vì muốn giám sát đám người giấy trên mặt nước, tôi ngay từ đầu đã ngồi đối diện với con sông, lúc đầu cũng không có gì kỳ lạ, nhưng một lúc sau, tôi phát hiện, sau lưng, cũng là hướng trong thôn, hình như có một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm.

Nhưng đến khi tôi quay người lại, tôi lại chỉ nhìn thấy rừng tre rậm rạp, cái gì cũng không có, hơn nữa, cảm giác bị nhìn chằm chằm cũng biến mất.

Không giống với lúc trước, lúc trước mặc dù có bị nhìn chằm chằm, nhưng cảm giác đó với cảm giác ngày hôm nay lại khác, trước kia cảm giác này sẽ không biết mất, cho nên lúc đầu tôi còn tưởng đó là ảo giác, cho rằng vì bản thân quá căng thẳng, nên mới tự ảo tưởng ra như thế, nói thông tục một chút, cái này được gọi là ảo giác, còn tìm cho bản thân một lý do --- nhất định là mấy ngày nay tôi đã quá mệt, cho nên mới như vậy.

Nhưng dần dần, tôi liền phát hiện không thích hợp, bởi vì cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt giống như cái gã đang nhìn chằm chằm tôi kia chỉ còn cách tôi không quá năm mươi mét, nhưng đợi tới khi tôi quay người nhìn, cảm giác đó lại lần nữa biến mất.

Tôi nghĩ, sau lưng tôi nhất định có gì đó, đây không phải ảo giác! chẳng qua lúc tôi xoay người lại, thứ đó đã trốn đi, dù sao xoay người cùng cần một khoảng thời gian nhất định, hơn nữa, ánh mắt cũng cần phải thích ứng với bóng tối --- bên sông là ánh mặt trời, còn trong rừng tre, tối hơn khá nhiều.

Động tác xoay người, dù có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng quay đầu, nhưng với thể chất của tôi, tôi nhất định không thể quay đầu lại, cho nên cứ đưa lưng về hướng sông, dù sao, cái đám ở dưới nước kia muốn đi lên bờ, cũng khó như lên trời, mặt tôi hướng về phía thôn, tôi thật muốn nhìn xem, rốt cuộc là thứ gì đang nhìn tôi chằm chằm.

Khi trong đầu tôi xuất hiện suy nghĩ này, tôi hơi sửng sốt, bởi vì nếu là trước kia, tôi chắc chắn đã sớm quay đầu chạy, nhưng hiện tại, tôi lại chủ động tìm kiếm, chẳng lẽ tôi ‘lợi hại’ hơn rồi? tôi liếc nhìn bầu trời, lắc đầu, tôi biết, không phải tôi ‘lợi hại’ hơn, mà là bởi vì trời vẫn chưa tối, nếu trời tối rồi, tôi đoán có lẽ tôi đã sớm nằm lên thuyền giả chết.

Suy nghĩ chợt lóe trong đầu, tôi đầu tiên là đi tìm một cành tre và lá tre, tự đan thành một cái ‘băng đô’ đeo lên đầu, sau đó tìm một tảng đá hơi to một chút, cố gắng trốn đằng sau tảng đá, không để lộ thân người ra ngoài, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Vừa chuẩn bị bình tĩnh nhìn xem rốt cuộc là ai ở trên bờ nhìn tôi chằm chằm, cái cảm giác kia lại kéo tới, tôi nhìn theo cảm giác của mình, lại chỉ nhìn thấy vài nhánh tre, cái gì cũng không có!

Lần này tôi có chút buồn bực, chẳng lẽ là những nhánh tre này đang nhìn tôi? tôi lập tức phủ định suy nghĩ này, dù sao, khả năng này cũng quá vô lý, tuy rằng Trương mù đã nói, làm thợ nhân thì phải dám tưởng tượng, có rất nhiều thợ thuật được người thế hệ trước chỉ dựa vào bản lĩnh vững chắc cùng trí tưởng tượng vô hạn của bản thân để tạo ra, nhưng nếu tôi nói cho Trương mù nghe tôi bị nhánh tre nhìn chằm chằm, tôi đoán, sẽ bị anh ta chửi đến chết.

Nhưng nếu không phải là cây tre, vậy thì là cái gì? quanh đây ngoài những thân tre này ra, không còn gì khác, trời vẫn còn sáng, không thể có người âm --- người giấy trong nước không được tính là người âm ‘nguyên chất’, bởi vì chúng nó có thân thể.

Tôi còn chưa hiểu đã có chuyện gì, lại cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn mình, một ánh mắt là dưới hạ du, một ánh mắt ở trên thượng du, nói cách khác, cộng với ánh mắt trong rừng tre kia, tôi đã hoàn toàn bị bao vây rồi!

Nếu là một, tôi có lẽ có thể giãy dụa một chút, nhưng một lần có những ba ‘đối thủ’, tôi cảm thấy tôi không cần thiết phải phản kháng, vì thế tôi ngồi luôn lên tảng đá, thời điểm chuẩn bị chờ cái chết ập đến, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, tôi thấy phía sau rừng tre, có một con gà con tiêu sái bước đến.

Gà âm!

Trong đầu tôi tức khắc nghĩ tới gà âm! Bởi vì chỉ có mắt của gà âm mới nhìn bạn chằm chằm! sau đó, phản ứng tiếp theo của tôi là chạy! tôi nhớ rõ cảnh tượng cánh tay của Vương Nhị Cẩu đứt như thế nào, hơn nữa, lúc ấy tôi còn đứng một bên quan sát gà âm đánh nhau với Trần tiên sinh, tôi tự nhận, tôi không có đủ bản lĩnh ‘chiến thắng’ được gà âm.

Nhưng rất nhanh, tôi đã từ bỏ ý định chạy trốn, dù sao đã không còn đường thối lui, lui xuống nước cũng chết, còn không bằng cứ chết trên bờ, như vậy, cũng không tới mức biến thành ma nước không thể luân hồi.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của tôi, gà âm kia không vội vàng công kích, mà chạy chậm đến đứng ở vị trí còn cách tôi khoảng ba bốn bước chân, sau đó nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, lúc đầu tôi còn không biết nó đang nhìn gì, nhưng phía sau lại xuất hiện thêm hai con gà âm, tôi mới hiểu, nó đang triệu tập đồng bọn.

Nhìn đến đây tôi không thể không cười khổ,gà âm nhất định cho rằng tôi là cao thủ thợ thuật, lại không biết, thực ra chỉ cần một con, là đã đủ khiến tôi chết vài lần rồi.

Tôi xoay người nhìn ánh chiều tà, lại xoay người nhìn vào trong thôn, im lặng ngồi trên tảng đá chờ chết --- cũng không biết chúng nó sẽ xé tôi thành mấy miếng.

Nhưng tôi chờ rất lâu, vẫn chưa thấy gà âm tấn công, ngược lại, chúng nó còn không ngừng mổ mổ lên mặt đất, giống như trên đất có rất nhiều đồ ăn ngon, trong lòng tôi nghĩ, chẳng lẽ còn ngon hơn thịt của tôi? hay là nói, chúng nó đang ăn món điểm tâm trước khi đánh chén bữa tiệc lớn?

Không đúng! Chúng nó không chỉ đơn giản là mổ lên đất!

Nếu bạn có cái nhìn cẩn thận, bạn sẽ biết, lúc gà con kiếm ăn, nhất định là mổ vài cái, sau đó lại dùng hai cái đùi bới bới lên mặt đất, tiếp tục mổ,cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhưng mấy con gà âm trước mắt, từ đầu tới cuối đều chỉ dùng miệng mổ, căn bản không hề dùng móng vuốt bới đất.

Tôi nhìn kĩ một chút, kinh ngạc phát hiện, động tác của ba con gà âm rất có quy luật, một con trong đó vừa mổ vừa lùi ra sau, là một nét thẳng, một con khác lại mổ một đường ngang ở một chỗ khác…. Những đường nét này ghép lại, nhìn giống như đang viết chữ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất