Tôi xoay người muốn nhìn đường đi vừa nãy, nhưng, sau lưng tôi, làm gì có đường, chỉ có những cụm tre nối thành một rừng, tôi nhớ rõ lúc vào là đi trên đường mòn, tuy rằng hai bên đầy lá tre, nhưng vẫn là một con đường nhỏ rõ ràng, chỉ là, đường đâu rồi?
Tôi nhìn con gà âm dưới chân, cứ có cảm giác chỗ nào đó không đúng, nếu Trương mù muốn tôi đi ra sau núi, cũng không đến mức phải chặn đường của tôi chứ? Hơn nữa, vì sao cả thôn lại im lặng như vậy? khiến người ta có cảm giác trống vắng?
Cũng không đúng, không thể xem là trống vắng, ít nhất thì dọc đường đi, tôi trước sau đã gặp bốn con gà âm, ba con viết chữ phía trước, và một con dưới chân.
Tôi vẫn cảm thấy có vấn đề, nhưng tôi không hiểu vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu, mãi cho đến khi nhìn thấy con gà âm chết dưới chân, tôi mới lập tức hiểu ra , con mẹ nó tôi bị lừa rồi! ---- bởi vì ngay từ đâu, gà âm truyền tin tức Trương mù phái đến không chỉ có ba con, mà là bốn con! Con dưới chân, cũng là một con gà âm truyền tin tức!
Nếu mỗi con phụ trách một chữ, vậy tổng cộng có bốn chữ, vị trí của ba chữ ‘đến sau núi’ đều đã đúng, hơn nữa giữa mỗi chữ đều không thể thêm được chữ gì vào, nếu không, làm thế nào cũng không hiểu được nghĩa, vậy thì vị trí quan trọng nhất chính là chữ thứ tư, phải đặt đằng trước hay đằng sau đây? Thôi thử dùng phương pháp Trương mù dạy, bài trừ hết tất cả khả năng không thể xảy ra, vậy thì cái còn lại cuối cùng. Cho dù có vô lý đến thế nào thì nhất định cũng là lối tư duy đi đến chân tướng.
Vì thế, tôi gần như không hề nghĩ ngợi, đã xác định, vị trí của chữ thứ tư, nhất định nằm ở phía trước, tổ hợp lại sẽ là bốn chữ: ‘X đến sau núi.’
Theo tôi thấy, mặc kệ ‘X’ là chữ gì, nhất định cũng không phải là chữ có ý tứ gần với ‘đến sau núi’, nếu không, chỉ cần ba chữ ‘đến sau núi’ là đủ để truyền đạt rồi, vì cái gì phải nhiều thêm một chữ?
Cho dù là chuyện muốn biểu đạt có cấp bách, tăng thêm một phó từ tương tự như là ‘mau’ , vậy thì ý trong cả câu cũng không thay đổi, nhưng lại rất có thể khiến ‘lợn lành thành lợn què’, Trương mù cũng biết, tôi trời sinh đã mang số mệnh thành ngốc, có thể đi tới sau núi cũng là có tổ tiên phù hộ, anh ta nhất định không thúc giục tôi nhanh đuổi tới, cho dù có thúc giục, tôi cũng không thể đến đó thật nhanh.
Cho nên ‘X’ này, nhất định là chữ có ý ngược lại với ‘đến sau núi’, cũng chỉ còn lại một khả năng, đó chính là ‘đừng đến sau núi’!
Nhất định là ý này, nhưng nghĩ đến đôi mắt híp gian tà của Trương mù trong bụng tôi lại đầy cục tức – mẹ nó, Trương mù làm việc cũng thật tác trách, nếu như anh không truyền tin cho tôi, tôi nhất định cũng không đến sau núi, ngay cả thôn cũng không vào! Hiện tại hay rồi, làm thừa làm thãi thêm một chuyện, khiến tôi tưởng lầm phải vào thôn, tôi đoán anh ta chê tôi sống còn chưa đủ xui xẻo, cho nên muốn tôi qua đó chết cùng anh ta!
Tôi nghĩ tới những người giấy trong sông, chúng nó ngay cả nước còn không sợ nữa rồi, cũng chỉ vì muốn trốn thứ gì đó trong thôn, mà tôi hiện tại, lại đứng ngay lối vào thôn, nếu nói không sợ, chắc chắn là chém gió! Cho dù tôi đã trải qua nhiều chuyện, nhưng đối với những thứ chưa biết, thâm tâm vẫn rất sợ hãi, nhưng, nếu hiện tại tôi quay về bờ sông, còn kịp sao?
Không đúng, mặc kệ có còn kịp hay không, tôi đều phải quay về bờ sông, trong thôn thật sự rất nguy hiểm, còn bên phía Trương mù, đã có Lăng Giáng rồi, nhất định không có vấn đề gì lớn, tôi không cần phải qua đó làm vướng tay vướng chân nữa, tôi nghĩ, Trương mù cố tình dùng gà âm truyền tin cho tôi, cũng là xuất phát từ lòng lo lắng.
Suy nghĩ hiểu ra điểm này, tôi xoay người đi ra bên ngoài thôn, tôi nhớ lúc đến, tôi chỉ đi trên con đường nhỏ thẳng tắp, cho dù không có đường nhỏ, nếu tôi không thay đổi phương hướng, vẫn đi lên phía trước, nhất định có thể ra đến bờ sông.
Xác định rõ mục tiêu, tôi nhấc chân lên tiến vào trong rừng tre.
Trước lúc tiến vào, tôi cố tình liếc nhìn phương hướng của mặt trời, để tránh đi nhầm, lúc này mặt trời vừa vặn xuống núi, phương hướng sẽ không sai.
Sau khi tiến vào rừng tre, ánh sáng càng lúc càng tối, đại khái đi được hơn nửa tiếng, sắc trời hoàn toàn tối lại, mặt trăng còn chưa dâng lên, bốn bề đã tối đen như mực, di động còn bị hỏng, trong tay không có vật gì chiếu sáng, tôi càng đi càng sợ, nhất là xung quanh toàn là cây tre, thật giống như thân đang ở giữa hoang sơn dã lĩnh, bốn phía không có một ai, một trận gió thổi tới, tiếng lá tre lay động ‘sàn sạt’, đều có thể khiến toàn thân tôi nổi lên mấy tầng da gà.
Tôi một mình đi xuyên qua rừng tre, thân tre rậm rạp um tùm, muốn đi thẳng là không thể, chỉ có thể đi vòng quanh giữ bụi tre, để tránh đi sang hướng, lúc vòng qua, tôi không xoay người hay là nghiêng người, mà là đi song song sang bên trái hoặc bên phải, nghiêm khắc khống chế số bước chân, nghĩa là, để vòng qua một cây tre, tôi di chuyển sang trái một bước, vậy thì sau khi vòng qua cây tre, lại lập tức di chuyển sang bên phải, như vậy sẽ đảm bảo phương hướng của tôi không đổi.
Tôi tự cho rằng dùng cách này đi trong rừng tre không có vấn đề gì, nhưng tôi sai rồi, tôi cảm thấy mình ít nhất đã đi được một tiếng, nhưng tôi vẫn còn đang lòng vòng trong rừng tre, không hề nhìn thấy chút dấu vết gì của bờ sông, tôi nhớ lúc tôi đi từ bờ sông vào, còn chưa đi quá hai mươi phút. Chẳng lẽ là gặp quỷ đả tường ?
Tôi rất nhanh đã phủ định ý nghĩ này, bởi vì đóa hoa của Lăng Giáng vẫn chưa héo, vẫn giống lúc trước, còn tám cánh hoa, nếu không có người âm quấy phá, vậy thì là tự tôi có vấn đề.
Nhưng cách đi này của tôi nhất định không thể đi lầm hướng, cho dù là di chuyển qua trái phải cũng có lúc lệch một chút, nhưng cũng chỉ là lệch sang ngang, vị trí tuyệt đối không thay đổi.
Như vậy, chỉ còn lại một khả năng, tôi đi bằng cách này, tốc độ quá chậm, cho nên mới đi lâu một chút, sau khi chắc chắn là vậy, tôi mới cả gan đi tiếp.
Quả nhiên, sau khi đi được một đoạn, phát hiện càng lúc càng ít tre, phía trước có một mảnh đất bằng phẳng, hẳn là đã đến bờ sông, vì thế tôi tăng tốc, chạy qua bên đó, mẹ nó, lúc trước không chạy còn đỡ, giờ càng chạy lại càng sợ, cứ giống như sau lưng có mấy chục người âm đang đuổi theo tôi.
Vẫn may, cuối cùng tôi vẫn chạy ra được khỏi rừng tre.
Nhưng, khi tôi ngẩng đầu nhìn , tôi lại thẫn thờ với cảnh tượng trước mắt, đây nào phải bờ sông, đây rõ ràng là lối vào thôn!
Lúc này mặt trăng đã nhô lên, tôi mượn ánh răng cúi đầu xuống nhìn, con gà âm bị gãy cổ, rõ ràng vẫn còn nằm chềnh ềnh dưới đất!
Vì sao!? vì sao tôi đã bước đi cẩn thận như vậy rồi, kết quả, vẫn còn quay lại chỗ này?
Không được, tôi không thể ngồi chờ chết, tôi phải đi ra ngoài!
Vi thế tôi liếc nhìn mặt trăng trên đầu, sau đó lựa chọn phương hướng ngược lại với mặt trăng để đi.
Lần này, khi di chuyển trái phải, tôi đều cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm, sau đó dùng chân để làm công cụ đo lường --- di chuyển sang trái phải đều trong khoảng cách hai lòng bàn chân, cúi đầu để cho vai cọ với thân tre, sau đó đi qua, đảm bảo phương hướng sẽ không thay đổi.
Như vậy cho dù một cụm tre có to như thế nào đi nữa, tôi di chuyển sang bên trái với khoảng cách hai bàn chân, đều hoàn toàn có thể đi được qua, nhưng hiện tại tôi đã di chuyển sang trái hai bước rồi, tôi phát hiện tôi không thể đi lướt qua cụm tre, mà là bị cành tre đụng vào bả vai ---- chuyện này là không thể, bởi vì chỉ cần vai vướng phải cành tre, phương hướng rất có thể sẽ thay đổi, tôi nghĩ tới lần trước, rất có thể là bởi vì tôi bị tre đụng phải bả vai, cho nên mới đi sang một hướng khác.
Tôi lại tiếp tục di chuyển sang trái khoảng cách một bàn chân, thử đi lên, tôi nghĩ, lần này bất luận thế nào cũng qua được rồi, nhưng, vai tôi vẫn có cảm giác bị cản lại, lúc này mới thấy kỳ lạ, rễ tre đã cách tôi khoảng cách ba bàn chân rồi, tôi vì sao còn đụng phải cành tre nữa?
Vì thế tôi khẽ ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa tim ngừng đập, dưới ánh trăng mỏng manh, tôi thấy trên cành tre xanh có một cỗ thi thể treo lủng lẳng, lúc trước đụng vào bả vai tôi, không phải là cành tre, mà là chân của cỗ thi thể đó!
Không chỉ có như thế, đưa mắt nhìn, trên mỗi một cành tre, đều treo một cỗ thi thể, một trận gió thổi qua, cành tre lay động,thi thể cũng lay động theo, hai chân lắc lư, lắc lư….
Mà vừa rồi, tôi vẫn đang vòng đi vòng lại dưới tầm mắt đám thi thể này!