Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 26 Mèo đen

Tôi nhìn thấy, ở trước mặt tôi, có những đôi mắt xanh biếc, tản ra hào quang trong bóng tối, tầm nhìn của những đôi mắt, toàn bộ đều dồn lên trên người tôi, chủ nhân của đôi mắt, là những con mèo hoang màu đen, chúng nó hoặc là đứng trên đất, hoặc là đứng trên đầu tường, hoặc là trên nóc nhà, ngọn cây --- hễ là nơi tôi có thể nhìn thấy, đều có thân ảnh của bọn chúng. Hơn nữa, mặc kệ chúng nó đang ở nơi nào, đều có một điểm giống nhau, ánh mắt của bọn chúng, đều lộ ra hung quang!

Trần tiên sinh gầm nhẹ một tiếng, chạy!

Tôi không chút do dự, xoay người co chân định chạy.

Nhưng chân vừa nhấc lên không trung, đã khựng lại, không dám buông xuống.

Bởi vì trên đường lui, đập vào mắt chúng tôi cũng toàn bộ là mèo đen!

Chúng tôi bị mèo đen bao vây!

Trong thôn gần như nhà nào cũng nuôi chó, chưa thấy có ai nuôi mèo, nhiều mèo đen thế này, rốt cuộc là đến từ đâu? Cho dù là mèo hoang, cũng không thể cùng lúc tụ tập nhiều như vậy, hơn nữa, trong thôn trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy, là cái gì đã hấp dẫn bọn chúng đến đây?

Đồ ăn!

Tôi gần như không cần nghĩ cũng biết, bản năng của động vật là tìm kiếm thức ăn, cũng chỉ có thức ăn mới khiến chúng tụ tập lại. nhưng vấn đề xuất hiện rồi, trong thôn sao lại có nhiều thức ăn như vậy --- không đúng, nhìn ánh mắt của bọn chúng, rõ ràng lũ mèo đen này đang coi tôi là thức ăn của bọn chúng!

Ánh mắt này rất quen thuộc, lúc ban ngày tôi đã thấy, là hai con gà con có biểu hiện dị thường kia, đúng là dùng ánh mắt này nhìn tôi!

Làm sao bây giờ?

Tôi liếc nhìn Trần tiên sinh, chỉ thấy ông ấy đã cởi giày cầm trong tay. Tôi nghe thấy ông ấy hỏi:

- Có chạy được không?

Tôi gật đầu, nhưng phát hiện ông ấy không nhìn tôi, mà nhìn chằm chằm mèo đen xung quanh, cho nên tôi chỉ đành đáp một tiếng.

Từng vòng mèo hoang bắt đầu áp sát chúng tôi, nhìn ánh mắt của chúng nó, da đầu tôi bỗng ngứa ngáy.

Trần tiên sinh đột nhiên hô to một tiếng, chạy!

Trần tiên sinh vừa dùng hai tay quơ giày, vừa co chân lên chạy, tôi lập tức đuổi theo.

Hai đôi giày được Trần tiên sinh cầm múa may trong tay cứ giống như hai thanh trường đao, chỉ nghe thấy có tiếng ‘bịch bịch bịch’ không ngớt truyền ra, sau âm thanh trầm đục, là những tiếng mèo kêu chói tai, nếu bạn không biết đó là âm thanh thế nào, bạn có thể thử đi giẫm vào đuôi mèo.

Trong màn đêm tối đen như mực, nghe thấy những tiếng mèo kêu thất thanh, tâm lý trong lòng bỗng chốc chuyển sang sợ hãi.

Nhưng bước chân của tôi không chậm lại, hoặc là nói thực ra Trần tiên sinh chạy không nhanh, bởi vì ông ấy phải liên tục ứng phó với mèo hoang, cho nên khoảng cách giữa tôi và ông ấy chỉ có một bước, lúc này, đột nhiên có một con mèo nhảy lên đùi tôi, há miệng cắn một cái.

Mùa hè vốn mặc ít đồ, vết cắn này chạm vào da, tôi lập tức đau tới mức kêu lên một tiếng, Trần tiên sinh xoay người lại, cầm giày đập bay con mèo đen, lúc nó rời khỏi đùi tôi, tôi cảm giác như thịt của mình đã bị nó cắn rớt một miếng!

Sau một màn ban nãy, càng có nhiều mèo đen lao lên hơn, tôi cảm giác được sau lưng mình toàn bộ đều là mèo đen đang bò lên, khiến tôi có ảo giác bọn chúng muốn tôi ngã xuống.

Trần tiên sinh nhìn thấy tôi như vậy, trong tay không biết lấy đâu ra một đồng tiền, ném đôi giày lên không trung, hai tay xoa xoa đồng tiền, bày ra một thủ thế phức tạp, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, giày còn chưa rơi xuống đất, một tay ông ấy kẹp đồng tiền, dính lên trên trán tôi, hô lớn:

- Tra!

Sau tiếng hô, tôi cảm thấy lỗ tai mình như sắp nổ tung, đầu óc mơ mơ hồ hồ, tứ chi có cảm giác tê tê, nhưng kỳ quái là, ‘gánh nặng’ sau lưng tôi bỗng biến mất, lúc này, Trần tiên sinh mới đưa tay ra đỡ lấy chiếc giày đang rơi xuống.

Thực ra tất cả nói ra cũng rất rầy rà, nhưng kỳ thật mọi chuyện chỉ trôi qua có vài giây hô hấp, không thể không nói, thủ pháp của Trần tiên sinh thật sự quá nhanh, hiện tại tôi đến ngay cả một cái thủ thế cũng chưa nhớ kỹ.

Trần tiên sinh nói:

- Chúng ta phải nghĩ biện pháp nhanh chóng rời đi, bằng không sẽ bị đàn súc sinh này vây chết ở đây!

Tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Vì sao lại có nhiều mèo đen như vậy? chúng nó vì sao không sợ người?

Theo lẽ thường, mèo đều là loài động vật ngoan hiền, lúc nhìn thấy người, chẳng phải đều trốn đi hay sao? nào có giống như đêm nay, xông lên vây quanh hai người sống?

Trần tiên sinh vừa giằng co với lũ mèo, vừa nói:

- Chúng nó không phải mèo!

Tôi nghe thấy thế, lập tức ngẩn người, chúng nó rõ ràng là mèo, sao lại không phải mèo? Tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Chúng nó không phải mèo, vậy là cái gì?

Trần tiên sinh không vội nói, mà quay đầu liếc nhìn tôi một cái, đáp:

- Bọn chúng đều là người!

Người!?

Tôi không có nghe sai đi? Hay là Trần tiên sinh nói sai? Cái đám đen thùi lùi này rõ ràng toàn bộ đều là mèo, ông hiện tại lại bảo với tôi đó không phải mèo? Tôi biết thế giới này có rất nhiều chuyện tôi đều chưa thể lý giải, cũng chưa nhìn thấy qua, ví dụ như chuyện ‘vạn chuột vái mộ’ nhưng tôi lớn thế này, chẳng lẽ còn chưa nhìn thấy mèo bao giờ sao? ông lừa ai vậy?

Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần tiên sinh, tôi biết ông ấy không nói đùa, cho nên thử nhỏ giọng hỏi:

- Trần tiên sinh, ông chắc chắn, bọn chúng đều là người?

Trần tiên sinh quay đầu đi, tiếp tục giằng co cùng lũ mèo, còn không ngừng cầm giày đánh bay mấy con mèo hoang không biết tốt xấu xông lên, không biết có phải bởi vì một tiếng ‘Tra’ ban nãy của Trần tiên sinh hay không, khiến cho đám mèo xung quanh có chút kiêng dè, nên hiện tại chỉ dám ở bên ngoài nhe răng trợn mắt với chúng tôi. Tuy rằng không tấn công chúng tôi, nhưng cũng không cho chúng tôi rời đi.

Trần tiên sinh nói:

- Nói bọn chúng là người cũng không đúng lắm, nói thế này đi, người âm có thể dùng các hình dạng khác nhau để hiện hình, nói như thế cháu đã hiểu chưa?

Tôi gật đầu:

- Hiểu rồi, ý của ông là, lũ mèo này, đều là người âm?

Trần tiên sinh nói, cũng gần giống thế.

Tôi hít một hơi lạnh, không ngờ lại bị tôi nói đúng! Lũ mèo đen, toàn bộ đều là người âm! Tôi ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, tuy rằng không đếm kỹ, nhưng nhất định cũng phải có bốn năm trăm con, nói cách khác, nơi này có bốn năm trăm linh hồn của người chết? còn nhiều hơn so với dân cư trong thôn chúng tôi!

Trần tiên sinh tiếp tục nói:

- Chỉ là không hiểu tên khốn nào lại đưa tới nhiều người âm thế này làm gì, nếu ông biết, nhất định cầm đế giày đập vỡ mặt hắn --- không đúng, phì phì phì, vãn bối thế hệ sau Trần Ân Nghĩa nói năng không dùng não, đại nhân người có lòng rộng lượng, đừng so đo với tôi, xin thu lại bản lĩnh cao cường, được không?

Lúc đầu Trần tiên sinh khắp miệng còn đầy phẫn uất, nhưng lập tức đã sửa lại cách nói năng, ngẩng đầu nói lời hay với bầu trời, tốc độ chuyển biến này thật sự quá nhanh, khiến tôi trong khoảng thời gian ngắn đều có chút không thể tiếp nhận.

Tôi nói:

- Trần tiên sinh, ông làm người có thể có chút nguyên tắc được không? hiện tại người khác đang muốn giết chết chúng ta, ông còn cầu xin lượng thứ?

Trần tiên sinh đáp:

- Thằng nhóc cháu thì biết cái gì! Đây gọi là nam tử hán đại trượng phu, biết co biết duỗi, trên thế giới này, có cái gì quan trọng hơn mạng sống không? tôi nói với cháu, không có!

Tôi không biết đáp lại Trần tiên sinh thế nào, chỉ đành đổi đề tài, lần này là để triệt tiêu nỗi sợ hãi trong lòng, tôi hỏi:

- Cháu đến sống ở trong thôn lâu như vậy, cho tới tận bây giờ chưa thấy qua nhiều mèo đen như thế, vì sao lần này lũ mèo lại tới tìm chúng ta?

Trần tiên sinh nói:

- Câu hỏi này của cháu hỏi rất hay, bởi vì tôi cũng không biết tại sao!

Tôi lại lần nữa á khẩu không biết nói gì.

Trần tiên sinh lại nói:

- Hiện tại tôi biết hai con gà con cháu nhìn thấy là thứ gì rồi!

Tôi hỏi, là thứ gì?

Trần tiên sinh nói:

- Nếu tôi đoán không sai, có lẽ là gà âm!

Tôi hỏi, gà âm là gì?

Trần tiên sinh nói:

- Gà âm chính là ---

Còn chưa nói hết câu, Trần tiên sinh đã nghiêng đầu nhìn về phía xa xa, đứng im không nhúc nhích.

Cùng lúc đó, đám mèo đen xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, cả đám đều ngoan ngoãn bò rạp dưới đất, hơn nữa, còn hướng cái đầu dài về cùng một phương hướng, tư thái vô cùng cung nghiêm, thật giống như đại thần thời cổ đại nghênh đón hoàng đế.

Tôi nhìn theo hướng đầu của lũ mèo đen, nhìn thấy cuối con đường mòn, xuất hiện một thân ảnh màu đen.

Dưới ánh trăng lờ mờ, hắn chậm rãi bước tới chỗ chúng tôi, bóng của hắn bị phản chiếu ngược lên một bức tường, tiến tới từng bước từng bước một, rõ ràng là một người gù!

Tôi nhìn sang Trần tiên sinh, nhỏ giọng nói:

- Đây chính là người gù mà đêm đó cháu nhìn thấy!

Trần tiên sinh gật đầu, không nói gì, nhưng toàn thân ông ấy căng thẳng, hai đôi giày không biết từ lúc nào đã nắm trong tay, như đang chuẩn bị xông pha chống lại kẻ địch!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất