Trương mù liên hệ cá Quy Khư và bất tử lại với nhau, điểm này còn có thể lý giải và chấp nhận, dù sao theo như Trương mù nói, Từ Phúc có lẽ là người đầu tiên nắm giữ ‘giấu trời qua sông’, còn thành công, dã sử ghi lại rằng Từ Phúc mất tích trong lúc đi qua biển lớn, kết hợp với chuyện Chu Đệ sau khi đoạn được ngôi vị đã phái Trịnh Hòa bảy lần đi Tây Dương, nhưng tin tức truyền về chỉ có ‘cá Quy Khư’, vậy thì nhất định, cá Quy Khư và bất tử chắc chắn có liên quan với nhau.
Nhưng Trương mù lại nói, đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy ‘giấu trời qua sông’, câu nói này đã khiến tôi ngẩn cả người, tôi khi nào thì nhìn thấy ‘giấu trời qua sông’ chứ? Lần đầu tiên nghe đến ‘giấu trời qua sông’ là câu nói cuối cùng trước lúc Vương Nhị Cẩu chết, trước khi, tôi cái gì cũng không biết! cho dù có đánh chết, tôi cũng không nhớ được ra tôi từng thấy ở nơi nào.
Trương mù nhìn tôi, ánh mắt giống như đang muốn nhìn thấu cả người tôi, anh ta hỏi:
- Cậu nghĩ đi, trận pháp thế này cậu thật sự chưa nhìn thấy qua bao giờ? Ngũ thể đầu địa, ấn tam thước thần minh. Những chuyện lấy người dương làm vậy hiến tế, cậu đều quên rồi?
Nghe đến đó. trong đầu tôi ‘vù vù’ một tiếng, tôi chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện đó, tôi nghĩ, đó chỉ là nghi thức của vị bị mộ ông nội đè phía dưới bày ra thôi, chẳng lẽ, cái này cũng liên quan đến ‘giấu trời qua sông’? nếu thật là như vậy, tôi đúng là không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng, không phải Trương mù đã nói đó là vì địa sát trùng nguyệt rồi sao?
Trương mù nói:
- Cậu đã từng nghe qua câu nói 'all roads lead to Rome’chưa? Nghe rồi đúng không, đạo lý tương tự như vậy, không cần biết là ấn tam thước thần minh, hay là ‘mua dây buộc mình’ hiện tại, kết quả cuối cùng đều giống nhau, bố Đặng đã nói rồi, không cần biết mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì đều là mèo tốt. cũng có nghĩa, đạo pháp chung nguồn gốc, trăm sông đổ về một biển!
*chú thích:
1 - all roads lead to Rome: ‘mọi con đường đều dẫn tới thành phố Rome’ câu nói này cũng bắt nguồn từ hệ thống đường xá của đế chế Roman, thành phố Rome (La Mã) được đặt chính giữa trung tâm, tất cả các con đường đều dẫn được tới nơi này. ý chỉ có nhiều phương pháp làm việc để đạt được một kết quả, giống như một bài toán có thể có nhiều cách giải ấy, ngày xưa học tiếng Anh thầy giáo dạy thế
2 – bố Đặng: Đặng Tiểu Bình, một nhà lãnh đạo của Trung Quốc, bạn nào có hứng thú có thể lên google tìm hiểu. )
Trương mù còn mang luôn cả ngạn ngữ phương Tây vào, cổ ngữ phương Đông và câu nói nổi tiếng thời kì đang đổi mới sang xã hội chủ nghĩa cũng được dùng, nghe thì chẳng ra đâu vào đâu, nhưng đúng là đã nói đến điểm quan trọng nhất, quả thật, chỉ cần có thể hoàn thành cái gọi là hình thức, không cần biết là thế nào, chỉ cần hoàn thành, kết quả cuối cùng đều giống nhau.
Cho nên, khi ấy trong thôn chúng tôi xảy ra một loạt sự việc đáng sợ, đều vì chuẩn bị cho trường sinh? Chỉ có điều đã bị Trần tiên sinh và Trương mù về sau đuổi tới phá hoại? nhưng, là ai đang dùng ‘giấu trời qua sông’?
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là Vương Nhị Cẩu, lúc ấy tôi hỏi hắn phải giữ thi thể Lưu quả phụ làm gì, hắn trả lời chẳng lẽ chúng tôi chưa nghe nói ‘giấu trời qua sông’, điều này chứng minh, thực ra khi đó hắn đã thi triển ‘giấu trời qua sông’ lên thi thể Lưu quả phụ, chỉ tiếc, đã bị Lưu Tang Y giành trước một bước, hắn mới thất bại trong gang tấc.
Hơn nữa, người như Vương Nhị Cẩu, không hề mang lại cảm giác tồn tại trong thôn, lúc nào cũng xuất hiện với hình tượng con ma rượu, cho dù có ngày nào không nhìn thấy hắn, người trong thôn cũng chỉ nghĩ có thể hắn lại uống say, ngã vào trong khe suối nào đó chết rồi cũng nên, căn bản không ai để ý. Điều này cũng có thể giải thích vì sao bố tôi nói ngày trước Vương Nhị Cẩu là một thanh niên tốt lành --- Vương Nhị Cẩu cố tình khiến mọi người nhìn hắn với hình tượng ma rượu, cứ như vậy, nếu hắn đạt được trường sinh, sau đó biến mất, cũng sẽ không có ai chú ý tới hắn, tâm cơ của con người này, quả thực không thể dùng ngôn ngữ để hình dung!
Nhưng câu nói ‘bị ông Đình đem ra làm trò đùa’ trước lúc chết của Vương Nhị Cẩu là có ý gì? vấn đề này tôi vẫn chưa hiểu, Trương mù khi ấy lại không có mặt tại hiện trường, hiện tại, trong chốc lát không thể kể rõ, nếu không, anh ta nhất định đoán được ra.
Đại não tôi vẫn còn đang trong trạng thái bị đơ, hiện tại cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy những gì mình biết chỉ như một hạt muối trong biển, hận không thể được đi học thêm vài năm nữa, hiểu rõ những thứ trên sách vở, như vậy, có lẽ tôi sẽ phát hiện ra gì đó, nhưng, cho dù là thế, tôi liệu có thể biết được những chuyện trong giới bọn họ không? có bao nhiêu chuyện chưa từng được ghi chép lại trên trang giấy, nhưng đã thực sự xảy ra trên con sông lịch sử dài đằng đẵng? chuyện này, sợ là không có một ai biết.
Rất nhanh, tôi nghĩ tới một lỗ hổng, tôi hỏi Trương mù:
- Nhưng trong lịch sử có viết, vào thời đại Minh Anh Tông đã xóa bỏ chế độ tuẫn táng rồi, điều này chứng minh, Chu Đệ không đạt được ‘giấu trời qua sông’ thật, một khi đã như vậy, vì sao còn có người hiểu thợ thuật này?
Trương mù nói:
- Lịch sử luôn giống nhau đến mức làm người ta ngạc nhiên, cậu nghĩ đi, sau Tần Thủy Hoàng, hai triều đại Hán Đường không thịnh hành tuẫn táng mà lại thịnh hành bồi táng, sau Minh Anh Tông, bãi bỏ tuẫn táng, mãi cho đến thời Nỗ Nhĩ Cáp Xích Đại Thanh, mới thịnh hành lại, giữa các thời điểm này có một khoảng thời gian yên lặng, cậu học qua lịch sử, cậu tính đi, có phải mỗi thời điểm cách nhau không hơn không kém một trăm năm mươi năm không? chế độ tuẫn táng chính thức chấm dứt dưới thời Hoàng Đế Thuận Trị, cách hiện tại đã được ba trăm năm, vừa hay được hai lần ‘một trăm năm mươi năm’, cậu cảm thấy, đây là sự trùng hợp sao?
Tôi lại lần nữa bị năng lực trinh thám cùng kiến thức lịch sử vững chắc của Trương mù thuyết phục, tôi nói:
- Ý của anh là, ‘giấu trời qua sông’ cứ cách một trăm năm mươi năm sẽ hiện thế một lần?
Trương mù thở dài liếc nhìn tôi một cái:
- Sao cậu không ngu chết đi? Điều này chứng minh, thế giới này căn bản không hề tồn tại trường sinh bất tử, mỗi một lần dùng ‘giấu trời qua sông’, nhiều nhất chỉ có thể sống một trăm năm mươi năm, một trăm năm mươi năm sau, nhất định phải hiến tế một lần nữa, mới có thể tiếp tục sống!
Tôi nghĩ đến vị bị mộ ông nội đè, Trần tiên sinh nói đạo hành của vị đó ít nhất phải có ba trăm năm, vừa khớp với thời gian này, cho nên, thực ra ông nội vừa trộm khí vận của người đó, vừa ngăn cản người đó hồi sinh bất tử?
Không đúng, chỗ này có một vấn đề, tôi nói với Trương mù:
- Anh tính sai rồi, chế độ tuẫn táng chấm dứt trong mười tám năm Thuận Trị, cũng chính là năm 1661, khoảng cách với hiện tại là 355 năm, không phải 300 năm như anh nói! Giữa khoảng thời gian này vẫn còn khoảng 50 năm nữa!
Tôi cho rằng tôi đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, nhưng không ngờ Trương mù lại cười hà hà, rất hiển nhiên, đây là anh ta cố tình để tôi tự chui đầu vào rọ,quả nhiên, anh ta nói:
- Tôi cứ tưởng cậu không nghĩ được tới vấn đề này cơ, thế cậu nghĩ đi, năm mươi năm trước, xảy ra chuyện gì?
Nghe đến đó, đầu tôi vù vù một tiếng ---- năm mươi năm trước, bố Trương mù, Trương Mặc chết, cũng là năm thứ hai sau khi ông nội quay lưng lại với cả thợ môn, còn là lúc người thần bí kia xuất hiện hồi sinh Trương Mặc. hơn nữa, lúc đó nhà nước bắt đầu chính thức tiến vào thời kì ‘mười năm rung chuyển’ , đất không ra đất, nước không ra nước,người chết oan người chết nhầm nhiều vô số kể! chẳng lẽ, tất cả, đều có liên quan đến ‘giấu trời qua sông’!?
Tôi cảm thấy cả thế giới đều đang sụp đổ, tôi hoàn toàn không thể chấp nhận nổi suy đoán này, nhất định là tôi đoán sai rồi, tôi vẫn cố gắng tìm chứng cứ để phản bác.
Tôi hỏi Trương mù:
- Theo như anh nói, ‘giấu trời qua sông’ hẳn là phải thuộc loại bí mật hoàng gia, vì sao về sau lại lưu truyền được đến tay ông nội tôi, hơn nữa, ông nội tôi còn dạy thợ thuật này cho Vương Nhị Cẩu và thợ xây Trần?
Trương mù nói:
- Cái gì mà bí mật hoàng gia, nói trắng ra, chỉ là chuyện trong giới thợ nhân thôi, ‘đồ đạc’ các thế hệ thợ nhân lưu truyền lại, không liên quan gì đến lịch sử các triều đại, còn về ông nội cậu vì sao lại truyền cho những người khác, cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?
Lăng Giáng vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên cất tiếng nói:
- Năm năm tụ họp một lần, thợ thuật vĩnh viễn lưu truyền, ông nội anh biết ‘giấu trời qua sông’, có lẽ là sau khi lên làm người đứng đầu, biết được từ một vị thợ nhân thế hệ trước.
Lăng Giáng nói năm năm tụ họp một lần, có lẽ là cuộc gặp gỡ tôi nhìn thấy trong cuốn nhật ký của bà nội, Trương mù cũng từng tham gia, còn trở thành người dẫn đầu.
Đúng rồi, Trương mù chính là người dẫn đầu! hơn nữa, từ chuyện này có thể nhìn được ra, Trương mù biết ‘giấu trời qua sông’. Nếu không, anh ta sẽ không cùng ông bác chèo thuyền Trần Hữu Lễ kinh hô bốn chữ ‘giấu trời qua sông’ sau khi nhìn thấy âm hí.
Tôi vô cùng hoài nghi hỏi Trương mù:
- Anh là người dẫn đầu, chẳng lẽ anh chưa nghe nói qua ‘giấu trời qua sông’?
Trương mù nói:
- Nghe nói qua, nhưng chỉ nghe loáng thoáng, cụ thể là gì bọn họ không nói, tôi cho rằng có cũng được không có cũng chẳng sao, nên không để trong lòng, không ngờ, đi sâu vào tìm hiểu, lại dây dưa đến nhiều chuyện như thế.
Lúc này Lăng Giáng đột nhiên nói:
- Các anh có nghĩ, rất có thể không phải bọn họ không muốn nói cho anh biết ‘giấu trời qua sông’, mà là chính bọn họ cũng không biết hay không?
Tôi nói:
- Ý của cô là, ‘giấu trời qua sông’ chỉ có người dẫn đầu trong mỗi một nhiệm kì mới biết, sau đó truyền lại cho người sau? Nhưng cũng không đúng, ông nội tôi không truyền lại vị trí dẫn đầu cho người kế tiếp, vậy thì thợ thuật này phải kết thúc từ chỗ ông nội tôi rồi, nếu thế, thì hiện tại là ai tạo ra ‘giấu trời qua sông’ này?
Trương mù cười khổ một tiếng nói:
- Là ông nội tôi, Trương Tiệm.