Nhưng vấn đề là, Trương mù nói Lăng Giáng mất tích, hiện tại Lăng Giáng lại nói Trương mù mất tích. Hơn nữa vì đi tìm Trương mù, Lăng Giáng mới đi đến bên này, kết quả không tìm được Trương mù, nhưng lại phát hiện ra tôi .
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ rốt cuộc là ai biết mất ? chẳng lẽ là nhầm lẫn?
Không thể nào! Cho dù toàn bộ mọi người trên thế giới nhầm lẫn , hai bọn họ cũng sẽ không nhầm! một người là người dẫn đầu trong giới thợ nhân, một người có năng lực cảm ứng nghịch thiên, người như vậy có thể nhầm lẫn sao?
Vậy nếu đúng như lời Lăng Giáng nói, Trương mù mất tích rồi, thế ‘Trương mù’ đến tìm tôi kia, là ai?
Tôi nghĩ tới lúc trong thôn Trương gia, từng bị Trương mù giả lừa, trong lòng hoảng sợ, hỏi Lăng Giáng:
- Hiện tại làm sao bây giờ?
Cô ấy nói:
- Đi cùng nhau, đừng tách ra.
Tôi gật đầu, đi theo Lăng Giáng, đi sang một bên khác của tủ xác,mặc kệ vừa rồi tôi nhìn thấy có phải Trương mù thật hay không, chúng tôi đều phải đi tìm đáp án!
Cả nhà xác im lặng, cũng chỉ có tiếng bước chân của tôi và Lăng Giáng, bước chân của cô ấy rất nhẹ, nếu không lắng tai nghe, căn bản không thể nghe thấy, tôi đi cũng rất nhẹ, nhưng vẫn không đạt được tới trình độ của Lăng Giáng.
Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không. càng đi lên trước, chân của tôi lại càng đau, cảm giác như đeo giày không vừa chân còn phải leo núi, càng đi càng đau, đầu ngón chân đều bị bóp chặt lại với nhau rồi.
Tôi cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa thét thành tiếng, sợ tới mức không dám bước đi, Lăng Giáng hình như cảm nhận được, quay đầu hỏi tôi:
- Làm sao vậy?
Tôi run rẩy vươn tay, chỉ xuống hai chân:
- Giày, giày âm!
Đúng vậy, trên hai chân của tôi, rõ ràng đeo một đôi thọ hài màu xanh thêu hoa của người chết!
Đôi thọ hài này đeo lên chân tôi từ bao giờ? Vì sao lúc trước không có chút cảm giác nào? Đây là giày đeo cho người chết, lẽ nào, hiện tại tôi chết rồi sao?
Tôi hoang mang nhìn Lăng Giáng, trong đầu trống rỗng, không biết nên làm cái gì?
Lăng Giáng nhìn thoáng qua đôi giày âm trên chân tôi, cau mày, không nói gì, mà đi quanh tôi một vòng, ngồi xuống đưa tay chạm vào đôi giày dưới chân tôi, nhưng tôi thấy khi cô ấy vừa đụng vào giày, hoảng hốt rụt tay về, thật giống như đôi giày kia là một con rắn độc biết cắn người.
Cô ấy đứng dậy, hai mắt sáng quắc nhìn tôi nói:
- Anh từng qua lại với thợ giày, có biết cách cởi giày âm của bọn họ không?
Giày âm? Hóa ra đây là một đôi giày âm!
Nhưng, tôi đeo giày âm từ bao giờ? Là ai đeo cho tôi? quan trọng nhất là, vì sao phải đeo cho tôi đôi giày âm này ?
Những vấn đề này tôi vẫn chưa hiểu rõ, tôi chỉ đành cố gắng hồi tưởng lại quá trình Trần tiên sinh tháo giày cho mình, nhưng, toàn là ký ức mơ hồ, những thứ cần chuẩn bị, vẽ bức tranh bát quái kia như thế nào, tôi không biết! nhất là thủ đoạn xoay chuyển bát quái của Trần tiên sinh, tôi lại càng mù tịt hơn, hiện tại, cho dù có đồ đạc đầy đủ, tôi cũng không biết phải dùng như thế nào.
Lăng Giáng nghe tôi nói xong gật gật đầu, sau đó nói:
- Anh đừng nhúc nhích, tôi thử xem.
Nói xong, cô ấy lại ngồi xuống, sau đó hai tay tạo thành tư thế dập lửa, tự vỗ lên hai vai và đỉnh đầu mình, sau đó hít sâu một hơi, đưa tay về phía đôi thọ hài.
Khi cô ấy chạm vào giày âm, toàn thân run rẩy, ngẩng đầu lên nói với tôi:
- Cởi giày!
Tôi vội vàng nhấc chân lên, chuẩn bị rút đôi giày âm trên chân ra, nhưng đúng lúc này, sau lưng vang lên một tiếng nói trong trẻo rất quen thuộc, bởi vì chủ nhân của tiếng nói này, chính là người đang ngồi xổm dưới chân tôi ….. Lăng Giáng!
Tôi xoay người nhìn, nhìn thấy sau lưng mình, vẫn còn một Lăng Giáng khác! Sắc mặt cô ấy lo lắng nhìn tôi nói:
- Đừng cởi giày!
Đôi giày sắp tuột ra khỏi chân tôi lập tức khựng lại tại chỗ, tôi liếc mắt nhìn Lăng Giáng ngồi xổm dưới đất, lại nhìn Lăng Giáng sau lưng, sau đó hung hăng tát mình thật mạnh một cái --- nhất định tôi đang nằm mơ! Vả lại con mẹ nó còn là ác mộng!
Nhưng tôi đã liên tiếp tát mình mấy cái, phát hiện, mặt rất đau, nhưng hai Lăng Giáng trước mắt vẫn không biến mất.
Lăng Giáng ngồi xổm trên đất nói:
- Anh có cần chân của anh nữa không ? Nếu không cởi giày, chân sẽ tàn phế!
Nhưng Lăng Giáng sau lưng lại nói:
- Nếu anh cởi giày, một đi không bao giờ trở lại.
Lăng Giáng trước mặt nói:
- Đây là giày âm, nào phải giày cho người dương đeo? Nếu anh tin tôi, thì mau cởi giày, còn chậm trễ thêm nữa không kịp đâu!
Lăng Giáng sau lưng nói:
- Còn nhớ tôi nói gì với anh không? hãy là chính anh! Những gì tôi nên nói đều đã nói rồi, tự anh lựa chọn đi.
Tôi móc một cây gậy nhỏ trong túi ra, gõ nhẹ lên đầu Lăng Giáng trước mặt, hỏi:
- Cô còn nhớ đây là gì không?
Cô ấy tức giận nói:
- Đã là lúc nào rồi anh còn muốn làm loạn?
Nghe thấy câu này của cô ấy, tôi bật cười, sau đó khẽ đeo lại chiếc giày dưới chân, chịu đựng cơn đau, lùi ra sau hai bước.
Lăng Giáng ngồi dưới đất nhìn thấy tôi như vậy, cũng đứng dậy, mặt nở nụ cười quỷ dị, nói:
- Sao anh nhận ra tôi là giả?
Tôi quơ quơ cây gậy nhỏ, nói:
- Đây là cành hoa của bông hoa Lăng Giáng tặng tôi, lần trước ở trên đỉnh núi cô ấy đã vất đi rồi, nhưng tôi lại nhặt lại, nếu là Lăng Giáng thật, cô ấy không thể không nhận ra.
Lăng Giáng trước mắt bật cười thành tiếng, sau đó thân thể tan ra ngay dưới mí mắt tôi, hóa thành những con cá Quy Khư, giãy đành đạch dưới đất vài cái, tức khắc hóa thành đống xương cá, một cơn gió lạnh trong nhà xác thổi qua, đống xương hóa bột, biến mất vô tung vô ảnh.
Nhìn thấy một màn kỳ dị trước mắt, tôi đã không biết phải dùng từ gì để hình dung sự khiếp sợ của tôi, tôi chỉ vào ‘Lăng Giáng’ đã biến mất trước mặt, há miệng nửa ngày cũng không nói nên câu.
Lúc này Lăng Giáng sau lưng đi tới nói với tôi:
- Lúc trước tôi cảm nhận thấy có người, nhưng vẫn không tìm được, sau mới biết, là cá Quy Khư hóa thành, dùng để gạt người.
Nghe được Lăng Giáng nói thế, tôi mới phản ứng lại, sau đó nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, tôi vội vàng hỏi:
- Trương mù đâu?
Lăng Giáng nói:
- Tôi và anh ta sau khi tách nhau ra, tôi nhìn thấy một ‘tôi’ khác, đuổi mãi, bây giờ mới đuổi kịp, tôi nghĩ, Trương Phá Lỗ chăc cũng vậy, nhìn thấy một người giống hệt anh ta, cho nên đã đuổi theo, anh yên tâm, thanh danh của Trương Phá Lỗ không phải hư ảo, hẳn không có chuyện gì đâu.
Tôi gật gật đầu, Trương mù quả thật lợi hại, cho dù tôi có chết một trăm lần rồi, Trương mù nhất định cũng chưa hề hấn gì.
Chờ một chút, sao chân tôi không còn đau nữa? tôi cúi đầu nhìn, phát hiện đôi giày âm trên chân đã biến mất, hiện tại trên chân đang đeo đôi giày hàng ngày của tôi.
Tôi hỏi Lăng Giáng:
- Đôi giày trên chân tôi kia là thế nào?
Lăng Giáng nói:
- Anh nghĩ kĩ lại đi, đây rõ ràng là ông nội anh để lại cho anh, bên trên toàn là mùi của thợ cản thi.
Nghe cô ấy nói vậy, tôi lập tức nghĩ đến hai mươi ba đôi giày âm dưới chân! Chẳng lẽ, là giày âm đang cảnh báo cho tôi? ông nội tôi đã thiết lập cấm chế, chỉ cần sinh mệnh tôi gặp nguy hiểm, sẽ không cho tôi đi về hướng có nguy hiểm?
Nhưng không đúng, trên cả con đường tôi đã đi qua, còn chưa gặp ít nguy hiểm sao? vì sao lúc trước giày âm không nhảy ra nhắc nhở tôi, lại cứ phải vào lúc này cơ chứ?
Lăng Giáng nói:
- Thợ giày! Bọn họ là thợ giày!
Tôi hỏi, thợ giày? Cô có ý gì?
Lăng Giáng nói:
- Thợ nhân bình thường không nhìn thấy giày âm trên chân anh, nếu không phải bên trên có khí tức của thợ cản thi, tôi cũng không biết, có điều thợ giày bọn họ trời sinh đã mẫn cảm với thứ này, cho nên, giày âm dưới chân anh mới có thể hiện hình.
Thì ra là thế, Trương mù một người lợi hại như vậy, lúc đầu còn không biết dưới chân tôi có giày âm, quả nhiên, là khác nghề như cách núi, không phải dòng dõi thợ giày, đều rất khó thấy, mặc dù Trần tiên sinh cũng là thợ giày, nhưng trước lúc tháo giày âm cho tôi, còn không biết trên chân tôi đã có sẵn cả chục đôi khác, có nghĩa là, thợ giày hiện tại, còn lợi hại hơn Trần tiên sinh rất nhiều?
Lăng Giáng tiếp tục nói:
- Với lại, ngày trước anh chưa đạt được món hời lớn ở thôn Trương gia, cho nên giày âm trên chân anh rất khó hiện hình.
Tôi hỏi, cái này có liên quan gì sao?
Lăng Giáng đáp:
- Sau này anh sẽ biết.
Tôi hiện tại xem như đã hiểu, chỉ cần là tin tức liên quan đến món hời ở thôn Trương gia, bọn họ đều rất cẩn trọng trong từng lời nói, vì thế, tôi đổi một câu hỏi khác:
- Thợ giày bọn họ vì sao muốn tháo giày âm trên chân tôi xuống?
Lăng Giáng vừa định mở miệng nói, sắc mặt bỗng biến sắc, sau đó nhìn sang một bên tủ xác, cả người trông vô cùng phòng bị.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Lăng Giáng, phát hiện Trương mù đang cầm một con miệt dao nhỏ hơn một số, vừa chửi vừa chém tới chỗ chúng tôi!
- Cái tông môn nhà chúng mày, ông chém chết hai con chó này!