Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 279 Lấy thi trấn thi

Nghe Trương mù nói vậy, tôi kinh hoàng mức toàn thân như bị sét đánh, cứng đờ người nửa ngày không thốt lên câu.

Tôi chưa từng nghĩ, cuộc rung chuyển xã hội mười năm đó, lại cũng là một kế hoạch đã được tính trước, trong ấn tượng của tôi đó chỉ là một cuộc rung chuyển liên quan đến vận mệnh chính trị, phá bỏ tất cả những quan niệm cổ hủ cũ kĩ, diệt trừ những mầm móng gây hại, chẳng qua cũng chỉ là vật hi sinh cho chính trị mà thôi.

Nhưng hiện tại Trương mù vừa nói vậy, tôi hết sức kinh ngạc, bất kể như thế nào cũng không ngờ rằng, giới thợ nhân cũng trong vòng mười năm đó xảy ra chuyện kinh thiên động địa,hơn nữa, tầm ảnh hưởng, hoàn toàn vượt qua khỏi phạm vi tưởng tượng của tôi.

Ông Trương Tiệm đã nói qua, ông nội tôi sau khi quay lưng lại với thợ môn, liền biến mất không tung tích, rất nhiều thợ nhân kiệt xuất thời đó đều bị lật đổ, giết chết. tôi cho rằng chuyện này đã kết thúc từ khi đó rồi, không ngờ rằng, thi thể của bọn họ lại được để hết ở đây, điều này khiến tôi không thể không hoài nghi, cái chết của bọn họ, rốt cuộc là bởi vì nhân tố chính trị, hay vẫn là vì ‘điều cần’ trong nội bộ giới thợ nhân, những tủ xác này đều đặt trước mắt tôi, tôi không thể không hoài nghi!

Chẳng qua tôi còn chưa kịp kiểm chứng suy nghĩ của mình, Trương mù đã lại lần nữa nói ra một câu còn đáng sợ hơn:

- Thằng ngốc, nếu tôi đoán không sai, những thợ nhân này, đều là do ông nội cậu hại chết!

Nghe nói như thế, đầu tôi kêu ‘ vù vù’ một tiếng, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, tôi không biết tôi đang nghĩ gì, cũng không biết nên phản bác Trương mù như thế nào, chỉ biết, cảm thấy không khí xung quanh càng lạnh lẽo hơn, giống như chỉ trong nháy mắt, tôi sẽ biến thành một xác chết!

Câu nói của Trương mù quá mức đáng sợ, thật lâu sau tôi mới phản ứng được lại, tôi nói với anh ta:

- Không thể nào, ông nội tôi sao có thể giết người?

Đúng vậy, trong ấn tượng của tôi, ông nội tôi cả đời hiền lành, chưa từng nổi giận với người nào trong thôn, cho dù có xảy ra mâu thuẫn, cũng đều là ông nội tôi nhượng bộ trước, cũng bởi vì khi còn sống ông nội khiêm nhường như vậy, cho nên sau khi ông chết, người trong thôn mới gọi ông một tiếng ‘ông Đình’. Một người già khả ái dễ gần như thế, sao có thể giết người? mà lại còn trong một lần giết nhiều thợ nhân?

Trương mù cười lạnh nói:

- Cậu đừng quên, những cái khóa trên tủ xác.

Tôi nỏi:

- Khóa làm sao? vừa nãy anh nói rồi còn gì, khóa này một người thợ nhân không thể làm được ra, mà cần mấy thợ nhân khác thợ môn cùng nhau làm.

Trương mù lắc đầu nói:

- Nhìn bên ngoài, những cái khóa có nhiều dấu tích của các thợ môn khác nhau, nhưng cậu đừng quên, trên thế giới này, vẫn còn một người, không chỉ tinh thông một loại thợ thuật, người này, chính là ông nội cậu!

Tôi nói:

- Cho dù ông nội tôi tinh thông nhiều loại thợ thuật, nhưng cũng không thể chứng minh đây đều là do ông nội tôi làm, hơn nữa, vài loại thợ thuật, sao có thể chỉ có một người làm, chẳng lẽ, ông nội tôi còn biết phân thân?

Trương mù nói:

- Cho nên gọi cậu là thằng ngốc, một chút cũng không oan uổng, thợ thuật trên những cái khóa này, là cái nọ đè cái kia, căn bản không cần thi triển cùng một lúc, với lại, cũng không tồn tại khả năng cùng lúc thi triển, lấy một ví dụ rất đơn giản, cậu muốn lắp một cái xe, bước đầu tiên phải làm gì?

Tôi nói, tạo bản thiết kế.

Trương mù nói:

- Đúng rồi, muốn làm cái gì cũng phải có thứ tự trước sau, chẳng lẽ cậu lắp một chiếc xe, chỉ một lần là có thể hoàn thành hết các công đoạn lắp ráp? Nhất định phải có trước có sau, đợi bước phía trước gia công xong rồi, mới có thể bắt đầu bước kế tiếp, chồng ghép thợ thuật cũng vậy, bằng không, sẽ chẳng ra làm sao, cậu chỉ cần dùng một cậy gậy đập lên, cậu nói xem ổ khóa này có chịu được không?

Anh ta tiếp tục nói:

- Cho nên, để hoàn thành một cái khóa như vậy, không cần thiết phải làm một mạch, với lại, hiệu quả một người làm, vẫn cao hơn so với vài người, cái này dễ hiểu, giống như hiện tại phải giải một đề toán, cậu dựa theo tư duy của mình, giải được một nửa, nếu cậu tự giải tiếp, vậy rất dễ dàng, nhưng nếu đổi một người khác, có lẽ muốn nhìn thấu tư duy của cậu, cũng phải nhìn đến nửa ngày mới nhìn được ra.

Những gì Trương mù nói tôi đều hiểu, tôi cũng có thể lý giải, nhưng cái này cũng chỉ có thể giải thích những cái khóa có thể là do ông nội tôi tạo ra, chứ không thể xác định người nằm bên trong đều là do ông nội tôi giết!

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, sao không ngu chết đi? Cả sự việc chỉ có ba nhà Trương, Lạc, Lăng bày mưu sắp đặt, cậu cảm thấy, không phải ông nội cậu giết, chẳng lẽ là ông nội tôi và lão gia nhà họ Lăng giết? nói một câu khó nghe chút, là muốn giết người, ông nội tôi và ông nội cô ta đều không có đủ bản lĩnh!

Câu nói cuối cùng, tôi đã hoàn toàn không có lý do để phản bác, quả thật,thực lực của hai lão gia nhà bọn họ đều chỉ tới đó, thời điểm năm mươi năm trước, thực lực càng không bằng hiện tại, muốn giết chết nhóm thế hệ đã thành danh thời kỳ đó, cho dù bọn họ có một trăm lá gan, bọn họ cũng không có thực lực này.

Nhưng ông nội tôi thì khác, thời điểm đó ông nội tôi đã tinh thông rất nhiều loại thợ thuật, muốn giết chết một người chỉ tinh thông một loại thợ thuật, quả thực dễ như trở bàn tay.

Tôi gần như đã chắc chắn những người này chính là do ông nội giết, nhưng vì sao ông phải giết họ? mục đích là gì?

Trương mù nói:

- lấy thi trấn thi!

Lấy thi trấn thi? Có nghĩa là gì?

Trương mù nói:

- nói đơn giản một chút, chính là dùng thi thể của thợ nhân, trấn giữ những thi thể sắp khởi thi.

Tôi nói:

- Chẳng lẽ đó cũng là một trong những kế hoạch của ông nội tôi?

Trương mù nói:

- Rõ ràng thế rồi cậu còn chưa hiểu? --- nếu tôi đoán không sai, năm đó nhất định là sau khi ông nội cậu đồng ý với yêu cầu của gã mãi không chết, dùng phương pháp quan tài lơ lửng ‘trên không thấy trời dưới không chạm đất’ mai táng hắn xong, đã nhìn được ra mục đích muốn dùng mảnh đất vô gián để dưỡng thi của hắn, mới bắt đầu lợi dụng mười năm hỗn loạn, đi khắp nơi giết một đám thợ nhân lợi hại nhất thời ấy, mang xác bọn họ tới đây, trấn giữ thi thể của gã kia.

Tôi nói:

- Không đúng! Nếu ông nội tôi nhìn thấu mục đích của hắn, vì sao sau khi huyền quan hạ táng, không phá hủy huyền quan?

Trương mù nói:

- Ngu thật đấy! lúc đó cái gã mãi không chết kia đã chiếm cứ thi thể ông nội tôi, có nghĩa hắn đã trở thành Trương Tiệm, cậu cho rằng, hắn sẽ để ông nội cậu phá hủy bố cục thái bình huyền quan ư?

Tôi gật đầu, quả nhiên tôi đã bỏ qua điểm này, nếu vậy, lúc ông nội tôi làm chuyện này, nhất định không thể để cho ông Trương Tiệm biết, chỉ có thể âm thầm làm, lần này, lại lần nữa xác định những người này chính là do ông nội tôi giết.

Trương mù nói:

- Cho nên họ Lăng nói nơi này vẫn có người, lại không tìm thấy họ ở đâu, nhất định là do thi thể của những thợ nhân này khiến cảm ứng bị hỗn loạn, cũng may vừa rồi nghe thấy bên chỗ các cậu xảy ra chuyện, bằng không tôi mà chém đứt, vậy quả thực rắc rối lớn!

Tôi hiểu ý Trương mù, gặp một bản thân khác, đuổi theo đến tận đây thì mất dấu, nhìn thấy những cái khóa này, chắc chắn sẽ không do dự một dao chém xuống, với tính cách của anh ta, nhất định sẽ chặt hết từng ngăn tủ để tìm.

Nếu vậy thì quả thực đi đời nhà ma rồi, nghĩ đến đây, tôi mới phản ứng lại, người trốn trong bóng tối thao túng cá Quy Khư, khả năng nắm bắt tâm lý và tính cách con người của hắn phải đạt tới trình độ ‘khủng khiếp’ đến đâu, thì mới có thể vạch được một kế hoạch viên mãn như thế, chỉ cần hơi lơ đễnh, sẽ hoàn toàn rơi vào trong cái bãy của hắn.

Đầu tiên, hắn để chúng tôi cảm ứng được nơi này vẫn còn một người khác, sau đó lợi dụng cá Quy Khư để tách Trương mù và Lăng Giáng ra, lại lợi dụng cá Quy Khư biến thành Trương mù dẫn tôi qua chỗ đó, nếu không phải có Lăng Giáng xuất hiện, giày âm trên chân tôi nhất định đã sớm bị cởi ra, mà cùng lúc đó, Trương mù cũng chém nát ổ khóa, đến khi đó, sẽ xảy ra hoạn nạn xoay chuyển trời đất.

Cứ chuyện này đến chuyện khác, lần này sang lần khác, giữa mỗi chuyện gần như chẳng có chút sơ hở nào, mặc dù bây giờ chỉ đang hồi tưởng lại, nhưng vẫn còn thấy sợ hãi.

Tôi đột nhiên cảm thấy thế giới này quá mức nguy hiểm, tôi cảm thấy tôi và thợ nhân không hợp nhau, tâm cơ hay khả năng lên kế hoạch của bọn họ, tôi nghĩ, cho dù tôi có chết một vạn lần, đều không học nổi.

Lúc này, tôi đột nhiên nhớ ra, sao Lăng Giáng im lặng lâu thế?

Tôi và Trương mù đồng thời xoay người nhìn Lăng Giáng, chợt nghe cô ấy hoảng sợ nói một câu:

- Nguy rồi, bọn họ tỉnh lại rồi!

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất