Đằng sau tòa nằm viện, một ngọn đèn đường cũng không có, đèn điện thoại chỉ soi sáng được một khu vực nhỏ, phòng để xác trên sườn núi, thật giống như một con mãnh thú đang ngủ đông trong bóng tối, chỉ cần tôi tiến thêm vài bước, sẽ bị nó há miệng nuốt chửng.
Tôi thừa nhận, tôi đang sợ hãi !
Phòng để xác tạm thời khác với nhà xác, trong nhà xác, thi thể đều được cho vào tủ, chỉ cần không mở ra, sẽ chỉ nhìn thấy một cái ngăn tủ, nhưng trong phòng để xác tạm thời lại khác, thi thể đặt trên bàn giải phẫu, bên trên chỉ đắp một tấm vải trắng, hình người vẫn lộ rõ.
Tôi đứng trước cửa phòng thứ nhất, sợ hãi không dám đẩy cửa ra, bởi vì nếu đẩy ra, tôi sẽ nhìn thấy những cỗ thi thể nằm trên bàn, sau đó, bọn chúng sẽ vẫy tay với tôi, nói, đợi tôi lâu lắm rồi --- trong phim ma không phải đều như thế sao?
Con người, rất nhiều lúc đều bị tưởng tượng của chính mình dọa, tôi hiện tại cũng không ngoại lệ, hơn nữa,trong đáy lòng còn âm thầm thề thốt, từ giờ về sau sẽ không bao giờ xem phim ma nữa. đúng là bởi vì suy nghĩ miên man, cho nên tôi cứ đứng ngoài cửa, thật lâu sau cũng không dám đẩy vào, nhưng nghĩ tới Trương mù và Lăng Giáng dưới nhà xác, tôi không thể không cố lấy dũng khí.
Đợi tới khi tôi quyết định đẩy cửa, tôi mới phát hiện, cửa phòng để xác còn có một ổ khoá, không phải muốn vào là có thể vào ngay!
Tôi nhìn ngó xung quanh, xác định không có người, nhấc miệt dao chém vào ổ khóa, ‘leng keng’ một tiếng, cửa khóa đứt đoạn, tôi cũng không do dự đẩy cửa đi vào, nói thật, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với những thi thể ngồi bật dậy khỏi giường, miệt dao siết chặt trong tay hơn, chỉ cần hắn mở miệng, tôi liền cầm miệt dao xông tới chém đứt đầu hắn!
Nhưng khi cầm điện thoại soi vào trong phòng, lại phát hiện, bên trong trống không, trên bàn cũng chỉ có một cái vải trắng phủ lên, ngoài ra không còn gì khác.
Nhìn đến đây, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chỉ sợ có cái gì, không có càng tốt, bằng không tìm đồ trong một căn phòng có xác người, nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện dễ chịu.
Căn phòng này nhìn cũng chỉ rộng khoảng mười mấy mét vuông, có hai chiếc bàn để xác và một cái điều hòa, đúng là không rộng lắm, nhưng muốn tìm một sợi dây thừng màu đỏ, lại không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất sau khi tôi soi đèn một vòng, đều chưa nhìn thấy dây thừng màu đỏ.
Theo lý mà nói, những nơi như phòng xác, không thể xuất hiện đồ màu đỏ, đây là quan niệm được lưu truyền từ ngày xưa tới nay, đều dùng màu đỏ để chỉ những việc vui, cho nên bình thường nơi có người chết, đều chỉ có màu trắng, sao có thể nhìn thấy màu đỏ? Bởi vậy, nếu trong căn phòng này có dây thừng màu đỏ, hẳn chỉ liếc mắt qua là thấy.
Tôi đi xung quanh một vòng, đừng nói là màu đỏ , màu trắng gì đó cũng chưa nhìn thấy ---- ngoài chiếc giường đơn màu trắng ra, vì tránh còn chừa lại góc chết, tôi ngay cả trần nhà cũng nhìn một lượt, chỉ nhìn thấy một cái đèn treo, sau khi nhìn thấy cái đèn, tôi mới nhớ, hóa ra còn có thể bật đèn.
Dù sao cũng đã rạng sáng, có lẽ sẽ không bị ai phát hiện, nếu còn có người đến kiểm tra, tôi cầm đèn điện thoại soi cũng bị phát hiện, một khi đã như vậy, còn không bằng bật đèn tìm nhanh hơn một chút.
Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng xoay người đi bật đèn."tạch" một tiếng, công tắc đèn được bật, nhưng bóng đèn không sáng! Lúc này tôi mới biết, buổi tối trong phòng xác bị cắt điện! tiết kiệm cũng không đến mức như thế chứ? Ngộ nhỡ buổi tối có thi thể cần đưa vào, chẳng lẽ phải ‘hành sự’ trong bóng tối? nếu có cơ hội, tôi nhất định phải phản ánh với lãnh đạo bệnh viện về vấn đề này, rất không khoa học !
Cảnh tối lửa tắt đèn, ngộ nhỡ dọa chết người, ai chịu trách nhiệm?
Tôi lại soi đèn pin điện thoại một vòng, dựa theo lối suy nghĩ của Trương mù, nhất định phải thông qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, bài trừ tất cả những khả năng không thể, vậy thì cái còn lại, cho dù vô lý đến đâu cũng chính là đáp án cuối cùng, vì thế tôi kiểm kê lại tất cả những đồ đạc có trong phòng, nhìn xem có bỏ sót cái gì hay không.
Hai bàn để xác, một trong hai chiếc bàn bên trên được phủ một tầng vải trắng, ngoài ra, trên bàn hay là bốn cái chân, cũng không có thứ như dây thừng, lúc đầu tôi còn cho rằng, liệu có phải là dây xích cố định chân bàn không, nhưng sau khi tôi đẩy vài lần, phát hiện đúng là dây xích, thì lập tức phủ định, bởi vì dây thừng đỏ thuộc mộc, không thể nào quấn vào thứ thuộc kim như dây xích.
Còn lại cũng chỉ có một cái đèn treo và một cái điều hòa, điều hòa dùng để khống chế nhiệt độ, rất giống dưới nhà xác, không còn gì nghi ngờ nữa, chỉ còn đèn treo kia thôi.
Tôi nhìn thấy trên đèn treo có hai sợi dây điện cũ kĩ, một cái là dây điện dương, một cái là dây điện âm màu xanh không có điện, còn cái dây điện dương kia, vừa hay là màu đỏ.
Cả căn phòng cũng chỉ có mỗi chỗ này màu đỏ, nếu không phải nó, thì không còn ai vào đây khác.
Nhưng, đèn treo cao như vậy, tôi phải chém đứt dây điện đỏ đó như thế nào?
Bàn để xác!
Tôi chỉ cần đứng lên bàn, nhất định có thể với được lên bóng đèn, một dao chém đứt.
Vì thế tôi đi đến trước bàn, cúi người chuẩn bị đẩy, nhưng đúng lúc này, đèn điện thoại chiếu lên bàn để xác, ( bàn để xác thường hay được làm bằng kim loại). tôi nhìn thấy rõ ảnh ngược của mình trên đó, nhưng ngoài ra, tôi vẫn còn nhìn thấy đằng sau đầu mình, cũng có ảnh ngược của một nửa gương mặt xanh mét!
Trong phòng, vẫn còn một xác chết! mà xác chết này, vẫn luôn đi theo sau lưng tôi.
Trong phúc chốc, đầu tôi ‘vù vù’ một tiếng, nháy mắt, hàng trăm ý nghĩ lướt qua trong đầu, lúc này mới nhớ ra, phòng để xác này không bình thường.
Theo lý mà nói, nếu trong phòng không có thi thể, bình thường đều không khóa lại, dù sao những nơi như vậy cũng không thể có bọn trộm ghé thăm --- trong phòng để xác trống không, lẽ nào còn đến nơi này trộm bàn để xác? Nếu đã khóa, nhất định là để phòng ngừa có người trong lúc vô tình bị hù chết, đồng thời cũng là phòng ngừa thi thể biến mất.
Tiếp nữa là tấm vải trắng, vì sao có hai cái bàn để xác, lại chỉ có một tấm vải? tôi lúc đầu còn nghĩ do bác sĩ y tá bận quá, chưa kịp dọn dẹp tấm vải này, hiện tại mới biết, nơi này vốn có một cỗ thi thể, tấm vải trắng, dùng để phủ lên người hắn!
Tôi đột nhiên nghĩ tới một hình ảnh rất kinh dị --- lúc tôi còn đứng ngoài cửa do dự, xác chết này đã bật dậy từ trên bàn để xác, sau đó chỉnh lại tấm vải trắng, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn tôi, chờ tôi đi vào.
Trước khi tôi vào, nhất định hắn đã trốn sẵn sau cửa, tới khi tôi vào, hắn vẫn luôn đứng sau lưng tôi, tôi đi lên trước, hắn cũng đi lên trước, tôi xoay người, hắn xoay người ….. tôi không dám nghĩ tiếp, tôi vung miệt dao lên, đồng thời xoay người, miệt dao truyền đến rung động rất lớn, rung tới mức tay tôi cũng run lên --- thi thể này nhất định đã cứng ngắc, nếu không một dao vung tới, kiểu gì cũng có thể chém văng đầu hắn.
Nhưng theo lý mà nói, xác chết không được để trong nhà để xác quá 24 tiếng. chỉ trong một ngày, thi thể chắc chắn không thể cứng ngắc như vậy, cho nên, nhất định là có ảnh hưởng từ ngoại lực, khiến cho thi thể đông cứng rất nhanh !
Điều hòa! Nhất định là tác dụng của điều hòa!
Nhưng, phòng để xác không phải đã bị cắt điện rồi sao? từ lúc tôi tiến vào đến giờ, điều hòa vẫn trong trạng thái nghỉ ngơi, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ không hợp lý!
Chỉ trong nháy mắt, tôi đã nghĩ xong những điều trên, tôi vội vàng giơ đèn điện thoại soi vào gương mặt xanh mét của thi thể phía đối diện, sau đó không biết lấy dũng khí ở đâu, giơ chân đá vào thi thể, mượn lực phi lên bàn lăn một vòng, nhảy xuống chạy tới trước điều hòa, bật điều hòa lên.
Điều hòa chậm rãi mở ra, một trận gió thổi tới, tôi nhìn thấy trên cánh vẫy điều hòa, có một sợi dây màu đỏ, bay phất phới theo gió.
Thảo nào tìm không ra sợi dây màu đỏ kia, hóa ra đã bị buộc lên điều hòa, hơn nữa, điều hòa gần như nhà nào cũng có, mà trên cánh vẫy còn buộc một sợi dây thừng, ai mà nghĩ ra được, dây thừng đỏ lại được buộc trên cánh vẫy điều hòa chứ?
Chính vào lúc tôi chuẩn bị chặt đứt dây thừng đỏ, sau lưng tôi truyền đến tiếng xé gió, hẳn là tên kia đang phi tới…