Ngọn lửa màu xanh bắt đầu bốc cháy từ bông hoa trước mặt Lăng Giáng, sau đó lan sang cả người giấy nhỏ, người giấy lập tức biến thành ‘người lửa’, nhưng dù là vậy, người giấy nhỏ vẫn như chẳng có vấn đề gì, nhảy từ bông hoa này sang bông hoa khác.
Chỉ trong chốc lát, cả mặt đất đều là ngọn lửa màu xanh lục, ngọn lửa vẫn lan ra phía xa, đám mèo đen người âm nhìn thấy ngọn lửa, cả đám đều dựng thẳng lông đen trên người, phát ra tiếng kêu phẫn nộ với ngọn lửa xanh, có những con không kịp tránh, bị ngọn lửa bắt trúng, lập tức kêu lên thê thảm, giống như tiếng trẻ con khóc, cực kì chói tai rợn gáy!
Đúng lúc này, tôi nghe thấy một âm thanh vô cùng quái lạ, tôi biết, đó là âm thanh của ông bác, nhưng, ông bác không phải đang nói chuyện, mà là đang thét lên giận dữ, vô cùng giận dữ!
Tôi lúc trước cho rằng cái lỗ ở cỗ ông bác người giấy là do Trương mù dùng tiền đồng gây nên, hiện ra xem ra, trước lúc Trương mù xuống dưới đã có rồi, nếu thế thì, rốt cuộc là ai gây ra cái lỗ ở yết hầu ông bác? Ông bác tôi có thợ thuật lợi hại như thế, ngay cả Trương mù còn bị ông ấy đâm thủng một lỗ ở bụng, chẳng lẽ còn có người có thể khiến ông ấy bị thương?
Không đợi tôi nghĩ nhiều, tôi thấy, sau khi ông bác người giấy thét lên vì giận dữ, đám mèo đen giống như vừa ăn phải gan trời, cả lũ đều không sợ chết nhảy bổ vào ngọn lửa màu xanh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, nhưng lũ mèo đen cứ như không biết thế nào là sợ hãi, hết lớp này đến lớp khác lao lên! Dần dần,hoa trên đất càng lúc càng ít, những bông còn lại đột nhiên héo úa, tôi thấy Lăng Giáng phun ra một ngụm máu, hô hấp trở nên khó khăn, có lẽ đã bị phản phệ, giống hệt lúc cô ấy lắc chuông trấn hồn.
Trương mù thấy Lăng Giáng thổ huyết, nắm chặt nắm đấm lao lên trước, vừa chạy vừa liên tục thét ‘cái tông môn nhà nó’ . dọc đường lũ mèo đen tranh nhau lao tới tấn công Trương mù nhưng anh ta căn bản không để ý, đến con nào đánh con đấy, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Tôi không thể không lấy Trần tiên sinh ra so sánh với Trương mù, lần trước lúc Trần tiên sinh gặp phải mèo đen, đỡ trái hở phải, được đằng này hỏng đằng kia, chẳng đâu vào đâu, đến cuối cùng đành phải mời sư phụ Trần Hữu Phúc của ông ấy ra thì mới coi như thoát được một kiếp nạn, nhưng Trương mù lại khác, mèo đen trước mặt anh ta chỉ như vật trang trí, anh ta chạy thẳng lên trước được hẳn mấy chục mét.
Nhưng Trương mù không phát hiện, sau mỗi bước chân của anh ta, dưới đất đều lưu lại một dấu giày màu xanh lục, lúc đầu tôi còn cho rằng là do anh ta giẫm lên hoa mới để lại dấu giày , sau lại phát hiện cũng không phải, bởi vì từ bên trong dấu giày, có một cánh tay trắng bệch thò lên, trên những cánh tay, đều có một cái miệng với những chiếc răng nanh đỏ lòm, những cái miệng há ra ngậm lại, nhìn giống đang nhai, nhưng trong miệng chúng nó đen sì, cái gì cũng không có, chẳng lẽ chúng nó đang ăn thịt cánh tay của chính mình?
Khi Trương mù nhấc chân lên, những cái tay kia sẽ vươn lên để bắt lấy cổ chân Trương mù, nếu chẳng may bị bắt trúng, vậy thì chân của Trương mù chẳng lẽ sẽ bị chúng nó ….. vẫn may, tốc độ của Trương mù rất nhanh, không để cho những bàn tay kia có cơ hội, nhưng số lượng mèo đen càng lúc càng nhiều, tốc độ của Trương mù cũng dần chậm lại.
Tôi thét to kêu Trương mù cẩn thận, nhưng anh ta không thể nghe thấy tiếng tôi, chỉ chuyên tâm đối phó mèo đen, hoàn toàn không phát hiện ra những cánh tay có miệng phía sau!
Đột nhiên, một cánh tay bắt trúng mắt cá chân Trương mù, Trương mù đau điếng chửi thề một câu, tôi biết,nhất định là cái miệng trong lòng bàn tay đã cắn vào chân Trương mù,Trương mù lấy ra một tờ giấy, ném lên trên cánh tay, cánh tay bốc lên ngọn lửa màu xanh, bị đốt sạch sẽ, Trương mù lại lấy ra vài tờ nữa dính lên mắt cá chân mình, nhổ ra một chút nước bọt, bôi xung quanh mắt cá chân, máu lập tức ngừng chảy, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Nhưng, chỉ một vài giây chậm trễ, lũ mèo đen đã ùn ùn kéo tới, bổ nhào lên người Trương mù, biến Trương mù thành ‘người mèo’. Sau đó, vô số con mèo đều nhảy lên, rất nhanh đã tạo thành một ngọn núi nhỏ.
Làm sao bây giờ? Cứ như thế này, Trương mù sẽ chết ngạt mất! tôi nhìn Lăng Giáng, hy vọng cô ấy có thể ra tay giúp đỡ, nhưng khi nhìn thấy cũng có mèo đen đi tới chỗ cô ấy, tôi liền biết, tự cô ấy cũng khó bảo vệ bản thân.
Chính vào thời điểm tôi không biết phải làm sao, tôi nghe thấy trong ngọn núi mèo chợt vang lên tiếng chuông điện thoại cùng tiếng chửi của Trương mù:
- Cái tông môn nhà cậu, nhớ ngày này sang năm đốt tiền vàng cho tôi, càng nhiều càng tốt!
Nghe đến đó tôi kinh ngạc đến cứng đờ người! tôi nghĩ Trương mù gọi cho tôi ở tầng âm ba, hiện tại mới biết, hóa ra là nghe điện thoại trong tình huống thế này, nhưng, tôi nhớ rõ lúc xuống dưới đã cố tình xem tín hiệu điện thoại, không có tín hiệu! anh ta làm sao nhận được điện thoại của tôi?
Đúng lúc này, tôi lại nghe thấy Trương mù hô to:
- Trương Phá Lỗ truyền nhân đời thứ mười nhà họ Trương, cung thỉnh tổ thượng Trương Tiệm, lão tổ tông, cứu con!
Quả nhiên, Trương mù cũng phải mời tổ tiên đến hỗ trợ, trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi tổng kết lại được một chuyện, đối phó với mèo đen, bình thường đều phải nhờ tổ tiên tới hỗ trợ, lần trước Trần tiên sinh cũng thế, lần này Trương mù cũng vậy, nhưng tôi thấy tò mò, vì sao Trương mù lại cung thỉnh Trương Tiệm? Trương Tiệm không phải ông nội anh ta sao? vì sao lại biến thành tổ tiên nhà họ Trương và lão tổ tông rồi?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhớ tới lúc ở tầng âm ba, Trương mù khắc tên lên linh vị, viết ‘Trương Tiệm’ (聻) , chứ không phải ‘Trương Tiệm’ (渐) , lúc ấy tôi cứ tưởng anh ta viết tên ông nội mình, hiện tại xem ra không phải. Trương Tiệm này có lẽ chính là tổ tiên của nhà họ Trương, cho nên vừa rồi, anh ta mới cung thỉnh ‘Trương Tiệm’ .
( mấy chap trước mình có giải thích qua rồi á, Tiệm -聻 này là để chỉ người âm sau khi chết, cũng là tên của tổ tiên Trương mù. Còn ông nội Trương mù lại có tên là Tiệm -渐 này, đây là hai chữ đọc cùng âm cùng cách dịch sang Hán Việt nhưng lại có cách viết không giống nhau nha.)
Nhưng tôi không hiểu, vì sao Trương Tiệm lại lấy một cái tên có cách đọc đồng âm với tên của lão tổ tông nhà bọn họ cơ chứ?
Không đợi tôi kịp hiểu, ngọn núi mèo dần dần nhỏ lại, không phải giảm từ bên ngoài, mà là giảm từ bên trong, thật giống như bên trong xuất hiện một cái lỗ hổng, hút lũ mèo vào.
Không bao lâu, tất cả mèo đen ở trên người Trương mù đều đã biến mất.
Không đúng, không chỉ có những con mèo đen trên người Trương mù biến mất, mà ngay cả mèo đen khắp địa cung cũng biến mất, bàn tay thò ra từ trong dấu giày, cũng mất dạng, Trương mù đứng lên từ dưới đất, liếc nhìn ông bác tôi, nói:
- Ngô Bỉnh Giang, cái tông môn nhà ông, cậy tuổi tác lớn mà bắt nạt tiểu bối chúng tôi, có bản lĩnh thì đừng dùng thợ thuật, ông xem tôi không đánh tan mặt ông ra!
Tôi đến bây giờ mới biết, tên của ông bác là Ngô Bỉnh Giang, nghĩ tới những năm nay, đến tên của ông bác cũng không biết, cộng với cảnh ngộ ông bác phải trải qua bao năm trời, tôi lại không kìm được đau lòng một hồi.
Trương mù tiếp tục nói:
- Ân oán giữa ông và ông nội tôi đều là chuyện của người thế hệ trước, lần trước tôi coi ông là trưởng bối, nhường nhịn ông, ông đừng có mà hết lần này đến lần khác không biết điều, nếu tôi thực sự tức giận rồi, ném một mồi lửa đốt ông đến cái cặn cũng không còn!
Ông bác nghe thấy thế liền tiến lên trước, tôi thấy Trương mù lùi ra sau ba bước, rõ ràng, vừa rồi là anh ta lại đang múa võ mồm, ngay cả tôi còn nhìn được ra, hai chân anh ta đều đang run rẩy, hẳn là đã kiệt sức.
Trương mù nói:
- Ông đừng qua đây, tôi nói cho ông biết, thằng ngốc , à nhầm ---- Lạc Tiểu Dương, nó đang ở bên trên, tôi từng cứu mạng nó, tôi và nó có giao tình đổi mệnh, nếu nó biết ông giết tôi, nó nhất định sẽ giết chết ông --- ông đừng nhìn ra đằng sau, con bé phía sau kia là vợ nó, trong bụng còn mang cốt nhục của nhà họ Lạc, ông thử giết nhỏ ta đi?
Những lời này của Trương mù không chỉ khiến ông bác người giấy sững người, mà cả tôi cũng vậy, tôi với Lăng Giáng đến nắm tay còn chưa ---- không đúng, lúc chạy thoát chết đã nắm qua, nhưng tôi ngay cả môi cô ấy còn chưa hôn, tôi có thể làm cho cô ấy mang thai? Cái thằng cha này chém ra cái lý do cũng không biết tìm cái nào hợp lý một tí?
Tôi thấy ông bác người giấy chậm rãi đi tới chỗ Lăng Giáng, đưa tay đỡ cô ấy dậy, nhìn ông ấy như thế, chính là đã tin lời Trương mù nói?!
Đột nhiên, ông bác giơ tay đập vào cổ Lăng Giáng, Lăng Giáng lập tức hôn mê bất tỉnh, sau đó ông bác xoay người, lòng bàn chân đạp nhẹ xuống đất, Trương mù lập tức phát ra tiếng thét thê thảm, toàn thân xuất hiện một tầng máu đỏ, đó là máu!
Tôi vô tình đếm một chút những bước chân Trương mù đã đi, vốn dĩ đã đi được mười sáu bước, về sau anh ta lại lùi ra sau ba bước, không nhiều không ít, vừa vặn mười ba bước.
Thập tam thái bảo lạc tử định!
Vị trí ông bác đang đứng, chính là vị Trí của Trương Tiệm năm đó! còn vị trí của Trương mù, chính là vị trí của ông bác năm xưa…