Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 289 Vây thành đánh viện binh

Tôi nói:

- Nhìn không thấy, thì ông tìm cách để tìm đi, ông là thợ giày mà, chẳng lẽ ông không biết thợ thuật?

Trần tiên sinh lại rất khinh thường lườm tôi nói:

- Cháu phải hiểu, tôi là thợ giày, không phải thần tiên, Trương mù cũng còn bị nhốt, ông đây có bản lĩnh phá hử? lại nói, một hai tên còn đỡ, đằng này ở đây có tới cả trăm cả vạn, tôi có thể làm được gì?

Tôi nói:

- Chẳng lẽ cứ đứng đây không làm gì sao?

Trần tiên sinh nói:

- Cháu chờ một lát, tôi còn chưa làm rõ tình hình, thì làm gì được?

Nói xong, ông ấy đã đi vòng quanh ba cỗ quan tài một vòng, tôi thấy lông mày ông ấy càng lúc càng nhíu chặt, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Có phải rất khó giải quyết không?

Trần tiên sinh nói:

- Hoàn toàn ngược lại, tôi cảm thấy không khó lắm.

Tôi nghe nói như thế vui mừng khôn xiết. nói:

- Không khó thì mau giải quyết đi!

Ông ấy đáp:

- Sư bố anh, tôi chỉ cảm thấy không khó giải quyết, nhưng cụ thể phải giải quyết thế nào, tôi còn chưa biết!

Tôi ngây người không hiểu gì, tôi hỏi:

- Hai cái này chẳng lẽ còn có cái gì khác nhau?

Trần tiên sinh nói:

- Khác nhau rất nhiều! lấy cái ví dụ, cháu cảm thấy bị cảm có dễ chữa không? dễ chữa! nhưng hiện tại bảo cháu kê thuốc cho người bị ốm, cháu kê được không? nhất định không! cùng một đạo lý như thế, tôi cảm thấy dễ giải quyết, nhưng cụ thể phải làm thế nào, tôi thật sự chưa nghĩ ra.

Trần tiên sinh nói vậy tôi hiểu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn khó chấp nhận, theo tôi thấy, thợ nhân bọn họ cái gì cũng biết, cho dù là không tinh thông, ít nhất cũng sẽ biết một chút. Quả nhiên mấy ngày nay tôi đã thần thánh hóa thợ nhân rồi, giống như Trần tiên sinh nói, thợ nhân cũng là người, kể cả là Trương mù, thời điểm ở thôn Trương gia, cũng suýt nữa mất mạng.

Từ từ, Lăng Giáng đâu?

Trương mù bị nhốt, nhưng Lăng Giáng đâu? Tôi nhớ hình ảnh cuối cùng là Lăng Giáng bị ông bác đánh hôn mê, vậy cô ấy đâu rồi? tuy rằng tôi biết Trương mù chỉ nói giỡn, nhưng ngộ nhỡ trong bụng cô ấy đúng là có một đứa trẻ, với lại không cần biết là của thằng nào, nhưng chẳng may một xác hai người thì phải làm sao đây?

Nghĩ đến đây, tôi cầm miệt dao đi cạy quan tài, vừa cạy vừa hô Trần tiên sinh tới giúp.

Trần tiên sinh nói:

- Hai người bọn họ không ở trong đấy đâu, cháu cạy quan tài làm cái gì?

Tôi nói:

- Ngộ nhỡ có thì sao?

Trần tiên sinh thấy tôi bướng bỉnh, bất đắc dĩ lắc đầu, đi lên giơ chân đá một cái, nắp quan tài bị đá văng lên, tôi trợn mắt há mồm! lúc này mới đột nhiên nhớ ra, lúc bố tôi bị nhốt trong quan tài, Trần tiên sinh cũng từng biểu diễn như vậy, khi đó còn thấy bình thường, hiện tại nhớ lại, thật con mẹ nó lợi hại ---- nhiều đinh tử tôn như thế, nhưng Trần tiên sinh chỉ đá một cái! Tôi nghĩ, đây rất có thể chính là bản lĩnh của thợ giày bọn họ, một cước có thể đá văng ra tất cả đinh tử tôn.

Trần tiên sinh thấy tôi ‘shock’, có chút đắc ý nói:

- Đây là bản lĩnh của thợ giày, dù là Trương mù cũng không học được.

Tôi không để ý Trần tiên sinh bắt đầu ‘ra oai’, vội vàng bảo Trần tiên sinh đá văng nắp quan tài khác ---- vẫn giống như trước, bên trong quan tài trống không.

Khi Trần tiên sinh đá văng nắp quan tài thứ ba, bên trong cũng vậy ---- không có Lăng Giáng!

Hơn nữa, tôi đột nhiên nhớ ra, ông bác cũng không thấy đâu rồi! theo lý mà nói, Trần tiên sinh đến đây, ông ấy thể nào cũng phải đi ra "Nghênh đón" Trần tiên sinh, nhưng Trần tiên sinh đã đến được một lúc, còn kéo tôi ra khỏi ảo cảnh, mà ông bác người giấy lại không có chút động tĩnh gì, cái này quá bất thường!

Lẽ nào ông bác người giấy đã mang Lăng Giáng đi ?

Trần tiên sinh nói:

- Cháu đừng sốt ruột, lối ra chỉ có một, nếu bọn họ đi rồi, tôi nhất định đã biết.

Tôi nói:

- Chúng ta đều bị ma che mắt, ông sao mà biết?

Trần tiên sinh rất là hậm hực nói:

- Tôi đặt một đôi giày âm dương trên đỉnh thang máy, không cần biết là người âm hay dương, chỉ cần đi vào bên trong thang máy, tôi đều biết.

Tôi gật gật đầu, chiêu thức của Trần tiên sinh, có chút giống tiểu đệ người giấy Trương mù hay ném ra.

Tôi hỏi, hiện tại làm sao bây giờ?

Trần tiên sinh suy nghĩ một chút nói:

- Cứ tìm một lúc đã, xem có tìm ra điểm bất thường không.

Tôi gật đầu, chuẩn bị cùng Trần tiên sinh đi vào bên trong. Nhưng Trần tiên sinh lại xoay người đi qua hướng thang máy. Tôi nghĩ có thể Trần tiên sinh phát hiện cái gì, cũng vội vàng chạy theo.

Tới cửa thang máy, mới phát hiện Trần tiên sinh cởi quần, đứng ‘thải’ nước tiểu, vừa ‘thải’ vừa nói với tôi:

- Nhanh lên, cùng nhau tè!

Tôi nói:

- Làm gì thế ạ?

Trần tiên sinh nói:

- Tôi dạy cháu rồi còn gì, người âm sợ nước, không muốn những người âm trong nhà ra ngoài, thì mau tuôn nước tiểu ra cho ông!

Tôi chỉ đành cởi quần đi tiểu, Trần tiên sinh còn đứng một bên chỉ huy tôi:

- Bên này một chút, đúng đúng, đúng chỗ này, đợi tí, nhịn, chỗ kia vẫn thiếu chút nữa, qua đây, đứng tè ở chỗ này.

( tưởng tượng đoạn này đúng cười ẻ luôn =))) )

Dưới sự chỉ huy của Trần tiên sinh, tôi hết phóng lại nhịn tiểu tổng cộng bốn năm lần, cuối cùng mới hoàn thành nhiệm vụ, tôi kéo quần lên nhìn xuống đất, phát hiện bãi nước tiểu dưới đất vây thành một vòng tròn.

Trần tiên sinh dùng mũi chân trái vẽ một chữ S và trong hình tròn, sau đó dùng chân trái điểm một chút lên phía trái bên trên, dùng mũi chân phải điểm một chút phía bên phải ở dưới. tiếp nữa móc ra hai đồng tiền từ trong túi, mỗi bên tay trái và phải một đồng, tiền đồng chuyển động qua các khẽ ngón tay, còn không quên niệm vài câu. Niệm xong, đồng thời ném tiền đồng lên, vừa vặn rơi trúng hai nơi vừa được dùng mũi chân điểm lên, một cái mặt chính, một cái mặt phản.

Làm xong, Trần tiên sinh lại lầm bầm:

- Xung lực rất lớn, liền mạch lưu loát, ùn ùn mà rơi đến tận cùng, không tồi, vẫn còn là đồng tử.

Tôi hỏi, có nghĩa là gì?

Trần tiên sinh nói:

- Ý tôi là, chỉ nhìn nước tiểu của cháu cũng có thể nhìn ra, cháu vẫn còn là đồng tử.

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Thật ạ?

Trần tiên sinh nói:

- Tôi lừa cháu làm gì? cháu bé, khuyên cháu thật lòng, trước lúc kết hôn tốt nhất không nên ‘mất zin’. Chỉ có lợi chứ không có hại cho cháu, cháu xem cái thằng Trương mù cả ngày cà lơ phất phơ, nhưng tôi nói cho cháu biết, cậu ta một trăm phần trăm vẫn còn là đồng tử!

Trần tiên sinh vừa nói vậy, tôi lại càng chắc chắn Trương mù đã nói dối ông bác. Tôi nói rồi mà, nếu tôi và Lăng Giáng thực sự phát sinh quan hệ với nhau, sao tôi lại không có chút ấn tượng nào? Nhưng mà sau khi hiểu ra lại thấy hơi buồn buồn, tôi vội vàng vứt bỏ mớ suy nghĩ mông lung ra khỏi đầu, nhìn động tác tiếp theo của Trần tiên sinh.

Trần tiên sinh lấy ra một sợi chỉ, đặt một cây cầu Nại Hà cạnh thang máy trong vòng nước tiểu, ông ấy nói:

- Cho dù người âm có ra ngoài, thì con bé kia cũng không ra được.

Làm xong mọi chuyện, Trần tiên sinh mới xoay người đi vào bên trong, tôi đi theo sau Trần tiên sinh, tiến sâu vào trong địa cung, vừa đi được không bao xa, điện thoại di động đã tự tắt nguồn, vốn là điện thoại mới mua, pin còn chưa được sạc đầy, lại vẫn luôn mở đèn, tự tắt nguồn cũng rất bình thường. nhưng trong cả địa cung lập tức tối đen, chỉ có thang máy phía xa xa là còn có ánh sáng hất vào, nhưng càng lúc càng đi xa, ánh sáng lại càng mỏng manh, cho dù có Trần tiên sinh bên cạnh, nhưng ít nhiều vẫn thấy có một chút sợ hãi.

Vì thế tôi tìm một đề tài để giảm bớt không khí căng thẳng, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Vòng nước tiểu vừa rồi ngoài khiến người âm sợ ra, còn có tác dụng gì không ạ?

Trần tiên sinh nói:

- Cái này gọi là "Vây thành đánh viện binh" , ý chỉ mặc kệ có bao nhiêu người âm đến đây, đều có thể tiến vào vòng vây, nhưng lại không ra được ngoài, phía sau lại xếp một cây cầu Nại Hà, là một đường ngang trên vòng tròn, cháu nói xem, đây là chữ gì?

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Là chữ ‘đán -旦’ thời cổ đại, chữ ‘đán -旦’ được viết như thế, biểu thị ý nghĩa mặt trời mới dâng lên từ đường chân trời.

Trần tiên sinh nói:

- Đúng rồi, cháu nghĩ đi, mặt trời mọc rồi, thì nơi đó người âm sao dám tới gần nữa? khà khà ---- chúng nó dám che mắt ông, ông sẽ bắt chúng nó bị vây chết trong này, xem ai bạo tay hơn!

Không thể không nói, thợ thuật của Trần tiên sinh lại lần nữa chinh phục tôi, không đúng, hẳn là thợ thuật của thợ nhân bọn họ, người nào cũng sống như những người bình thường, nhưng lại đặc biệt hơn người bình thường, khiến người khác không thể không bội phục.

Tôi đi theo Trần tiên sinh tiến vào trong một đoạn, lúc này ánh sáng sau lưng đã dần dần không còn nhìn thấy, Trần tiên sinh đi phía sau tôi cách nhau khoảng nửa thân người, đột nhiên, ông ấy kêu tôi dừng lại, sau đó nói:

- Cháu bé, cháu có cảm thấy có chút bất thường không?

Trần tiên sinh vừa nói vậy, tôi đã biết gặp chuyện rồi, nhưng nói thật, tôi thực sự không cảm giác được chỗ nào không đúng.

Trần tiên sinh nói:

- Người âm ở nơi này nhiều vô số kể, với thể chất chiêu âm của cháu, vì sao lâu như vậy rồi, còn chưa động thủ với cháu?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất