Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 291 Đá gót chân

Tôi khiếp sợ nhìn Trần tiên sinh, miệng há hốc không biết nên nói cái gì.

Nơi tôi đang đứng, sao có thể là trần nhà chứ? Nếu là trần nhà, sao tôi không ngã xuống? Không thể nào. tuyệt đối không thể! Rất không khoa học !

Nhưng rất nhanh tôi đã phủ định chính mình. Những chuyện tôi gặp phải trong khoảng thời gian này, làm gì có chuyện nào khoa học chứ? Hơn nữa Trương mù cũng nói rồi, loại bỏ tất cả những khả năng không thể, cái còn lại kia, cho dù có khó tin đến đâu, cũng chính là chân tướng duy nhất.

Vì thế tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Vì sao ông nói nơi này là trần nhà, ngộ nhỡ là người âm treo ngược người trên trần nhà che mắt chúng ta thì sao?

Trần tiên sinh nói:

- Cháu còn nhớ vừa rồi nói đến tiền giấy không? cháu nói là rơi từ trên trời xuống.

Tôi đáp:

- Chuyện này không phải rất bình thường sao?

Trần tiên sinh nói:

- Vớ vẩn, cháu nhất định chỉ nghe thấy câu ‘bánh rơi từ trên trời xuống’, chứ chẳng lẽ cháu còn nghe có người nói ‘tiền âm phủ rơi từ trên trời xuống? âm dương tương phản, chúng ta bên trên, bọn họ bên dưới, cháu nghĩ xem, lúc đưa tang, có phải đều tung tiền giấy lên trời không? nếu tiền này là để cho cháu, cháu có muốn bị tung khắp nơi không hả? nhất định là không, vây vì sao mấy trăm năm nay đều tung tiền giấy lên trời? đó là bởi vì đối với người âm, chúng ta ném lên trời, thì khi bọn họ nhận được, sẽ là chui ra từ dưới đất!

Tôi nhớ tới lúc đưa tang, đúng là ném lên trời, nhưng thời điểm đó tôi tưởng là để cho đẹp, hiện tại mới hiểu, hóa ra còn có ý nghĩa thế này, không thể không nói, trong giới thợ nhân, có rất nhiều điều tôi vẫn chưa biết, muốn hoàn toàn gia nhập vào trong giới, vẫn còn một con đường rất xa.

Trần tiên sinh tiếp tục nói:

- Dây thừng sau khi bị chém đứt, quan tài liền rơi xuống đất! cho nên hiện tại quan tài đó mới ở trên đỉnh đầu chúng ta, Trương mù và Lăng Giáng đều ở bên đó, hai chúng ta cứ đi tới đi lui trên trần nhà như lũ ngốc, mẹ nó, cho dù tìm tới chết cũng không tìm thấy, còn cả ma che mắt nữa, những người âm kia đứng dưới đất thò tay lên che mắt chúng ta, ngọn minh hỏa của chúng ta dù có cao hơn nữa, cũng chẳng có tác dụng gì, thảo nào, người âm nhiều như thế, nhưng lại không ra tay với cháu, bởi vì bọn chúng không qua đây được, nhiều nhất cũng chỉ có thể giơ tay lên che mắt!

Tôi nói:

- Không đúng, vừa rồi tẩu thuốc trong tay ông cũng chỉ thị có rất nhiều người âm còn gì? điểm này giải thích sao?

Trần tiên sinh nói:

- Cháu chơi với la bàn bao giờ chưa? Nếu cháu lấy một cục nam châm đặt phía trên kim chỉ nam, cháu nghĩ xem, kim sẽ chuyển động như thế nào?

Thí nghiệm nam châm với kim chỉ nam lúc còn nhỏ từng được làm qua trên lớp, tôi biết kết quả của cuộc thí nghiệm này là kim chỉ nam quay loạn tại chỗ, giống hệt tẩu thuốc của Trần tiên sinh.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng hiểu ra, tuy rằng mọi chuyện đã được giải thích rõ, nhưng tôi vẫn có chút khó chấp nhận, chuyện này đối với tôi mà nói, thật sự rất khó tưởng tượng, nhưng trước mắt chỉ có giải thích này là hợp lý, hiện tại, phải tìm cách xuống dưới đất.

Trần tiên sinh nói:

- Cháu biết trồng cây chuối không?

Lúc xử lý quan tài của Vương Thanh Tùng ông ấy đã hỏi tôi câu này, tôi còn nhớ rõ, ông ấy nói, cơ thể con người chính là âm dương, đầu là dương chân là âm, trồng cây chuối, chính là đảo ngược âm dương, rất đáng tiếc, khi đó tôi không biết làm tư thế này, càng đáng tiếc hơn, hiện tại dù đã trôi qua lâu như vậy rồi, tôi vẫn không biết!

Trần tiên sinh nói:

- Ông Đình sao lại sinh ra thằng cháu bất lực thế này cơ chứ? Nếu hiện giờ ông ấy biết cháu như này, cháu nói xem ông ấy liệu có bò ra ngoài lần nữa không?

Tôi không có gì để chống trả lại Trần tiên sinh, thực ra không cần ông ấy nói, tôi cũng biết mình là một thằng bất lực, dù cho tôi đã cố gắng học hỏi, nhưng cho tới bây giờ, hình như chuyện gì cũng chưa thể tự giải quyết. có nhiều lúc tôi đã nghĩ, tôi có thể gặp phải những chuyện thế này, chứng minh có lẽ tôi không giống người thường, kiểu người này ở trong tiểu thuyết, không phải đều là nhân vật chính sao?

Nhân vật chính không phải đều có thần khí sao? một khi nắm thần khí trong tay, chẳng phải sẽ trở thành một gã thiên hạ vô địch, có thể đánh trời đánh đất đánh cả thế giới sao? vì sao tới lượt tôi, lại ngày ngày bị dọa thừa sống thiếu chết, ngày nào cũng bị Trương mù chửi bới? thật vất vả lắm mới gặp được hoa khôi giảng đường Lăng Giáng, tình cảm cũng không nóng không lạnh, còn chưa có chút tiến triển nào. Con mẹ nó, hoàn toàn ngược lại với ‘mô tuýp’ trong những bộ tiểu thuyết từng đọc!

Trương mù quả nhiên nói đúng, quả nhiên con mẹ nó tiểu thuyết đều là gạt người! từ giờ bố mày không bao giờ đọc tiểu thuyết nữa!

Trần tiên sinh nói:

- Nằm sấp xuống đất, tôi giúp cháu đảo người lại.

Tôi nghe lời nằm bò xuống đất, Trần tiên sinh đi xuống dưới chân tôi, cầm mắt cá chân, chậm rãi kéo người tôi đứng chổng ngược lên, ông ấy vừa làm vừa nói:

- Hai tay duỗi thẳng, được, chuẩn bị sẵn sàng, tôi sắp vứt cháu sang kia, cháu cũng phải dùng chút sức, ông đây không khỏe như trâu đâu.

Nói xong, Trần tiên sinh hô một hai ba, tôi cong khuỷu tay, lúc Trần tiên sinh đếm đến ba, lại duỗi thẳng tay, mắt cá chân truyền đến một luồng lực đạo, nhấc tôi lên phía trên.

Tôi cảm giác được cả thế giới đang quay cuồng, tôi vẫn bay, chưa dừng lại, ngược lại càng lúc càng nhanh, ngay vào lúc tôi cảm thấy không thể khống chế nổi thân mình được nữa, hai chân tôi lại giẫm phải ‘trần nhà’, đau điếng người, cảm giác đó giống như ngã xuống đất từ chỗ cao.

Quả nhiên như Trần tiên sinh nói, bên này mới đúng là mặt đất, bằng không tôi không thể nhảy ngược lại được, tôi định ngẩng đầu gọi Trần tiên sinh, nhưng, ngẩng đầu lên lại không nhìn thấy ông ấy đâu!

Tôi kinh hoảng gọi vài tiếng, đều không nghe thấy tiếng Trần tiên sinh đáp lại, tôi sợ hãi nhìn xung quanh, thầm nghĩ, chẳng lẽ Trần tiên sinh đã xảy ra chuyện? đúng lúc này, bả vai tôi bị vỗ một cái, tôi sợ hãi chạy lên trước vài bước, mới xoay người lại, nhìn thấy Trần tiên sinh mặt mày khinh thường nhìn tôi nói:

- Gọi cái đầu cháu ấy, nếu bên này gọi bên kia nghe thấy, cháu đã sớm nghe được tiếng của Trương mù và Lăng Giáng rồi, chuyện này mà còn không hiểu?

Đúng là đạo lý này, nhưng hiện tại tôi đã ở bên này rồi, vì sao vẫn chưa nhìn thấy bọn họ?

Trần tiên sinh nói:

- Cả gian phòng đều là người âm, cháu nhìn thấy mới lạ!

Trần tiên sinh nói xong tôi có cảm giác vai mình bị vỗ một cái, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Minh hỏa trên vai cháu tắt rồi ạ?

Trần tiên sinh nói:

- Không, sao đó?

- Thế ông vỗ vai cháu làm gì?

Trần tiên sinh nói:

- Con mắt nào của cháu nhìn thấy tôi vỗ vai cháu?

Nói xong, tôi và Trần tiên sinh đồng thời đưa mắt nhìn nhau, sau đó lập tức đứng tựa lưng với nhau --- đây là ‘sự ăn ý’ được đúc kết từ lúc ở nhà Vương Nhị Cẩu.

Trần tiên sinh nói:

- Còn có người vỗ vai cháu không?

Tôi nói, có!

Lúc nói câu này, chính tôi cũng cảm giác được tiếng nói của mình đang run rẩy, nhưng Trần tiên sinh đang ở ngay đây, mà hắn còn dám trắng trợn quạt tắt minh hỏa trên vai tôi, điều này có nghĩa là gì? nghĩa là tên kia căn bản không hề sợ Trần tiên sinh!

Trần tiên sinh cởi hai chiếc giày trên chân ra, đưa cho tôi nói:

- Lần này có chút khó nhằn, cháu đừng sợ, nhìn thấy người âm chọi vào đầu nó!

Trần tiên sinh vừa nói như vậy, tôi lại càng sợ hãi thêm.

Tôi và Trần tiên sinh lưng tựa lưng đảo quanh tại chỗ, không phải tôi muốn di chuyển, là Trần tiên sinh muốn, ông ấy muốn xem người âm vỗ vai tôi đang ở đâu, mà xoay được vài vòng, cảm giác bị vỗ vai vẫn còn, nhưng đến cái rắm cũng không nhìn thấy.

Tôi và Trần tiên sinh cứ đứng im tại chỗ, giữa lúc đó không ai nói với nhau câu nào . Không phải không muốn nói, là tôi không dám nói. Tôi sợ vừa mở miệng, sẽ khiến đám người âm chú ý, bổ nhào đến chỗ tôi.

Nhìn bốn phía tối đen như mực, không biết nên làm gì bây giờ. Đúng lúc này, tôi có cảm giác gót chân mình bị Trần tiên sinh đá một cái, chân phải bước lên trước một bước, di chuyển lên trên, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Ông muốn cháu đi lên trước ạ?

Nhưng Trần tiên sinh lại đồng thời lên tiếng:

- Cháu đi lên trước để làm gì?

Tôi nói:

- Không phải ông đá gót chân cháu?

Trần tiên sinh nói:

- Đá cái đầu cháu, tôi ….. sao cháu lại đi rồi?

Tôi không không chế được bước lên trước thêm vài bước, sau đó có cảm giác như đá phải vào thứ gì đó. Tôi cúi đầu nhìn, là một chiếc đũa!

Tôi từng nhìn thấy chiếc đũa này, là loại đũa Trương mù dùng để dựng trong bát nước, tôi nói với Trần tiên sinh:

- Đây là Trương mù dựng.

Trần tiên sinh nói:

- Nhìn thấy rồi, cháu nhìn bên phải đi, có một con miệt dao nhỏ.

Tôi nhìn theo hướng Trần tiên sinh chỉ, nhìn thấy trên đất cắm một con miệt dao nhỏ.

Lúc nhìn thấy miệt dao này, tôi hưng phấn hô to:

- Trát Qủy Đao!

Tôi vừa dứt lời, chợt nghe thấy trong bóng đen phía trước truyền đến một tiếng nói ‘không thể chói tai’ hơn:

- Cái tông môn nhà nó, thằng chó này, cậu còn đến muộn thêm chút nữa, tôi sẽ xuống dưới trước đánh mạt chược với tổ tiên nhà cậu rồi!

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất