Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 293 Trát đao đầy trời!

Nhìn thấy một màn trước mắt, tôi dám khẳng định, trái tim tôi đã ngừng đập.

Tôi ít nhiều cũng coi như đã trải qua vô số chuyện kinh dị, tôi vốn cho rằng bé gái trên tàu hỏa là khủng bố nhất, nhưng cho tới bây giờ tôi mới biết, Trên thế giới này, chưa có chuyện gì là khủng bố nhất, mà chuyện ngày hôm nay, mới là lần đầu tiên dọa được trái tim tôi ngừng đập!

Tôi rất nhanh đã bình tĩnh lại, tôi không tin Trương mù cứ vậy mà chết, cái đầu trong lòng tên kia, nhất định là giả, là ảo giác của tôi.

Có điều, dù cho là vậy, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi. Tôi sợ Trương mù thực sự đã chết, dù sao anh ta cũng bị trúng thợ thuật của ông bác người giấy, ai cũng không thể cam đoan anh ta có thể kiên trì được bao lâu --- hiện tại tôi chỉ biết cầu nguyện anh ta đúng như lời đồn trong giới, ‘sáu mươi năm trước có Lạc Triều Đình, sáu mươi năm sau có Trương Phá Lỗ.’

Tôi vừa nghĩ xong, cái đầu của Trương mù cười hì hì nói với tôi:

- Cái tông môn nhà cậu, mau đi theo, thằng ngốc này.

Nụ cười trên mặt hắn vô cùng quỷ dị, quỷ dị tới mức hoàn toàn khác biệt với tính cách của Trương mù, vì thế tôi lại càng thêm khẳng định, hắn là giả! Nhưng suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, đã bị một suy nghĩ khác phủ định, thợ xây Trần năm đó cũng vậy, lúc còn sống là một người hiền lành dễ mến, nhưng sau khi chết, chẳng phải cũng trở lên quái dị đó sao? nếu không phải có Trần tiên sinh dùng ‘tơ hồng triền quan’, nói không chừng chú ta cũng khởi thi rồi.

Trần tiên sinh từng nói, đấy là số mệnh của thợ nhân, sau khi chết nhất định sẽ khác hoàn toàn lúc còn sống, căn cứ vào điểm này, tôi lại lần nữa không xác định được Trương mù đã chết hay chưa.

Nhưng, mặc kệ Trương mù còn sống hay đã chết, tôi cũng không thể đứng cùng nó mãi ở đây, nó dẫn tôi đến nơi này, nhất định là có lợi cho nó, bất lợi cho tôi. Vì thế tôi cố lấy dũng khí,duỗi chân bò dậy co giò chạy về hướng ngược lại.

Nhưng tôi vừa mới xoay người, đã nhìn thấy một gã có gương mặt xanh mét đứng ngay trước mặt mình, bởi vì tôi xoay người, thậm chí tôi thiếu chút nữa chạm mặt vào mặt hắn, chỉ còn vài cm nữa thôi! Tôi bị dọa lùi ra sau hai bước theo bản năng, sau đó nhìn thấy, trong lòng hắn cũng ôm một cái đầu của Trương mù!

Tôi vội vàng đổi phương hướng, nhưng bên này cũng có một gã ôm đầu của Trương mù! Tôi run rẩy nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, chung quanh vây đầy người, sắc mặt của tất cả bọn chúng đều xanh mét tái nhợt, trong lòng không ai là không ôm một cái đầu của Trương mù, tất cả những cái đầu, đều lặp đi lặp lại một:

- Cái tông môn nhà cậu, mau đi theo, thằng ngốc này….

Dường như, cả địa cung chỉ có câu nói ‘thằng ngốc này’ lặp đi lặp lại.

Nếu nói không sợ hãi tuyệt đối là giả, cho dù bọn người kia toàn bộ đều là người dương, bị bao vây vào giữa thế này, cũng khiến rất nhiều người sợ hãi rồi, huống hồ tất cả bọn chúng còn đều là người âm, có điều thực ra trong lòng tôi cũng mừng thầm, bởi vì khi nhìn thấy nhiều cái đầu của Trương mù như thế, tôi đã biết, hiện tại những gì tôi đang thấy chắc chắn là ảo giác, Trương mù nhất định không có việc gì!

Tôi nghĩ, có thể tôi đã bị ma che mắt, vì thế tôi dùng thủ thế sinh hỏa vỗ vài cái lên vai, nhưng cũng không có hiệu quả, đám người âm vẫn còn ở đây, chúng nó bao vây tôi vào giữa, dần dần dồn tới phía này, tôi định đi phá vòng vây, nhưng khi tôi khiễng chân lên, nhìn thử nhìn tình hình bên ngoài vòng vây, tôi dứt khoát từ bỏ suy nghĩ này, bởi vì tôi thấy, bên trong địa cung, lấy tôi làm trung tâm, người âm kéo dài ra tận phía xa, chi chít, phủ kín cả địa cung!

Mặc kệ lựa chọn phương hướng nào, tôi nghĩ, với thực lực của tôi, nhiều nhất chỉ phá được một hai tầng, sau đó vẫn bị vây chết bên trong. Cũng không biết bọn họ có vặn đầu tôi xuống, ôm trong lòng, dùng đầu tôi đi lừa đám người Trương mù không, Trương mù nhất định sẽ không tin, tôi đoán với tính tình của anh ta, nếu như gọi vài lần không đáp lời, nhất định sẽ cầm miệt dao phi ra, cắm thẳng vào lưng nó. Còn như Trần tiên sinh hay là Lăng Giáng, nói không chừng hai người bọn họ sẽ tin.

Làm sao bây giờ?

Chính vào lúc tôi ‘vô kế khả thi’, tôi nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một tiếng nói vô cùng uy nghiêm:

- Hồng mông định thái hư, âm dương sinh lưỡng nghi, thiên địa có chính khí, cung thỉnh trát quỷ đao! Trát ----!

Đây là tiếng của Trương mù, chính xác là tiếng của Trương mù! Chữ cuối cùng anh ta ngân thật dài, tiếng ngân còn chưa dứt, cả địa cung tối đen bỗng sáng ngời, trên không trung, có một con miệt dao chói mắt giáng xuống, chọc thẳng vào đỉnh đầu của một gã người âm trước mắt! tôi thậm chí còn cảm nhận được hàn khí sắc lạnh trên miệt dao, ‘cứa’ lên da mặt đều có chút ran rát, miệt dao cắm thẳng vào trong đất, cả địa cung bắt đầu run rẩy, người âm bị đâm trúng tức khắc biến mất vô tung vô ảnh.

Lúc tôi đang đứng một bên chiêm ngưỡng ‘xuýt xoa khen ngợi’ thủ đoạn của Trương mù, tôi mới phát hiện, tôi đã xem thường Trương mù rồi, một nhát dao kinh thiên động địa vừa rồi, mới chỉ là một cái bắt đầu!

Tiếng ‘trát’ của Trương mù vẫn còn chưa dứt, sau con miệt dao đầu tiên rơi xuống, tôi lại thấy, khắp cả không trung, đều có miệt dao rơi từ trên trời xuống, mũi dao giá lạnh, lưỡi dao sắc bén, cắm thẳng vào những người âm trên đất, giống như đang có một cơn mưa miệt dao đổ xuống, cả không trung, vô biên vô hạn, những nơi mắt có thể nhìn thấy, nơi nơi đều có miệt dao giáng xuống, giống như cả đất trời lúc này đều đã bị sụp đổ bởi một tiếng ‘trát’ .

Khí thế to lớn, tiếng ‘trát’ hùng tráng, tràn ngập cả địa cung, thanh thế không dứt, trát đao không ngừng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Trương mù dùng thợ thuật có quy mô công kích lớn như vậy, nhưng ngay lúc này đây, tôi hoàn toàn bị hàng phục . Lần trước Trương mục cũng dùng quá trát quỷ đao, nhưng kết quả cuối cùng là anh ta bị chặt đứt một cánh tay, hơn nữa tôi cũng không cảm nhận được khí thế ‘núi đổ đất sụp’ như thế này!

Sau này tôi mới biết, thực ra không phải Trương mù niệm ‘trát-扎’, mà là ‘tra - 吒’, lúc ở trường tôi hay ngâm mình trong thư viện, có một khoảng thời gian bị say đắm với lịch sử của Phật gia và Đạo gia, xem qua nhiều sách liên quan đến phương diện này, chữ ‘tra’ , theo truyền thuyết, thì là âm thanh đầu tiên xuất hiện trong đất trời, mà người phát ra âm thanh này, chính là Bàn Cổ ‘khai thiên lập địa’.

Tương truyền, sau khi Bàn Cổ ngã xuống, yêu ma khắp nơi đều nhao nhao tiến đến hòng chiếm đoạt huyết nhục của Bàn Cổ, nhưng lúc này, thân thể Bàn Cổ đã sớm hóa thành núi sông không thể nhúc nhích, vào lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, Bàn Cổ tức giận hét lớn một tiếng"Tra" , tru sát hết yêu tà khắp nơi. Bởi vậy, chữ ‘tra’ ẩn chứa thánh uy của thiên đạo cao nhất, là khắc tinh của vạn tà chư ác, có năng lượng không gì địch nổi! hơn nữa, ba người con của Lý Tĩnh thời Đường, cũng đều lấy ‘Tra’ làm tên.

Thảo nào lần trước cùng Trần tiên sinh gặp phải mèo đen người âm, Trần tiên sinh cũng hô một tiếng"Tra" , lúc ấy lỗ tai tôi còn suýt bị điếc.

Đại trận Trát Qủy Đao khí thế to lớn kéo dài tổng cộng mấy phút đồng hồ, tiếng hô của Trương mù giống như một cái đồng hồ báo thức, sức lực tràn đầy, kéo dài không dứt.

Khi miệt dao cuối cùng chui vào đất, cả địa cung không còn một bóng người âm nào cả, Trương mù thu tiếng, những miệt dao cắm trên đất cũng biến mất không thấy đâu, cả mặt đất cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tôi đã xác định được phương hướng của Trương mù nhờ tiếng nói của anh ta, chờ tới khi miệt dao biến mất, tôi lập tức chạy qua bên đó, cách rất xa, tôi đã thấy Trần tiên sinh đứng ở một bên, trước mặt ông ấy, có một người, hắn dang rộng hai tay, đứng bất động ở đó, nhìn dáng người, chắc chắn chính là Trương mù.

Lúc đầu tôi còn tưởng Trương mù dang tay để ‘đón tôi vào lòng’, trong bụng mặc dù có chút mâu thuẫn hai thằng đàn ông lại đi ôm nhau, nhưng niềm vui vừa thoát khỏi cái chết đã khiến tôi không quan tâm được nhiều như vậy, tôi tăng tốc, lúc chạy đến cạnh Trần tiên sinh, bước chân tôi khựng lại, bởi vì tôi nhìn thấy, khắp người Trương mù từ cao xuống dưới, máu me be bét, nhất là phần đầu, bất luận là mắt, lỗ tai hay là mũi miệng, đều có máu đỏ chảy ra bên ngoài.

Thất khiếu chảy máu!

Trương mù sau khi nhìn thấy tôi, miễn cưỡng nở nụ cười, yếu ớt rặn ra môt câu:

- Cái tông môn nhà ----- bỏ đi, hiện tại ông không còn sức chửi rồi, thằng ngốc, tôi rất có lỗi với cậu.

Nghe nói như thế, lòng tôi cả kinh, trong lòng có một dự cảm không tốt, tôi hỏi:

- Có chuyện gì?

Trương mù nói:

- Không thấy vợ cậu đâu rồi!

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất