Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 295 Chính chủ huyết quan

Theo lý mà nói, tôi và Trương mù làm hỏng kế hoạch của hắn ở thôn Trương gia, hơn nữa tôi còn chiếm được cái gọi là ‘món hời vô cùng lớn’, mặc dù Trương mù không nói cho tôi biết đó là cái gì, nhưng tôi nghĩ, chắc chắn có liên quan với cái tên mãi không chết kia, một khi đã như vậy, hắn càng phải giết chết tôi! nhưng vì sao đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn im lặng?

Sự im lặng này khiến tôi cảm thấy rất dị thường.

Không đúng, tên kia nhất định sẽ không im lặng mãi, cái gọi là im lặng, nhất định chính là ‘sự yên lặng trước bão giông’, khoảng thời gian tiếp theo, rất có thể sẽ là mưa rền gió dữ!

Nghe Trương mù nói vậy, bàn chân giơ lên không trung của Trần tiên sinh khựng lại, không biết nên hạ xuống hay là thu hồi, Trần tiên sinh nhìn Trương mù rồi lại nhìn tôi, sau đó nói với Trương mù:

- Ý cậu là, muốn kêu thằng bé này vào cứu cậu?

Trương mù yếu ớt nói:

- Nếu không thì kêu Trần khờ nhà ông vào? Ông tự nhìn cho kĩ đi, ‘thập tam thái bảo’ này ông phá được chắc?

Trần tiên sinh nghe thấy Trương mù nói vậy, thân người rõ ràng chấn động một chút, sau đó thu hồi cái chân còn trên không trung, lắc lắc đầu nói:

- Lúc trước không phải cậu vẫn luôn nói, không thử sao biết đó à?

Trương mù nói:

- Ông chết hay sống tôi lười quan tâm, nhưng ông đừng đổ nhân quả cái chết của ông lên đầu tôi!

Cuộc đối thoại của họ khiến tôi có chút khó hiểu, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Rốt cuộc là làm sao, không phải ông nói ông vào xem một chút à, vì sao Trương mù lại nói, ngoài cháu ra, người nào vào cũng chết?

Trần tiên sinh cười khổ một tiếng, chỉ nói bốn chữ, nhưng tôi đã hiểu, ông ấy nói:

- Vận hạn.

Thợ nhân bọn họ, mặc kệ là người nào, đều có vận hạn, nếu thợ nhân tiến vào bên trong ‘thập tam thái bảo’, vận hạn lại tăng thêm một tầng, muốn không chết cũng khó, đây cũng là lý do vì sao Trần tiên sinh lại cởi giày trước, ông ấy đang cố gắng lấp liếm thân phận thợ giày của mình, nhưng vận hạn, sao có thể bởi vì ông ấy cởi giày, mà không tìm đến nữa chứ?

Thảo nào Trương mù nói, hiện tại ‘thập tam thái bảo’ ngoài tôi ra, ai đi vào cũng chết ---- có thể đến nơi này, nhất định đều là thợ nhân, trừ tôi ra.

Hiểu ra chuyện, tôi liền nói với Trần tiên sinh:

- Trần tiên sinh, cháu biết bản lĩnh ông lớn, nhưng làm anh hùng cũng không phải làm theo cách đó, ông rõ ràng biết vào trong là tự tìm cái chết, ông còn xông vào làm gì?

Trần tiên sinh nói:

- Vậy cũng không thể bảo cháu vào, cái mẹ gì cháu cũng không biết, đi vào không phải tương đương với chịu chết sao? lúc tôi lên đường tới đây, bố mẹ cháu đã dặn đi dặn lại, giúp bọn họ chuyển lời cho cháu, tốt nghiệp rồi thì về thăm bọn họ một chuyến, nếu cháu chết rồi, hai người họ phải làm sao? lại nói, cháu tuổi còn trẻ, không thể chết, tôi già rồi, chết thì chết.

Nghĩ tới bố mẹ ở nhà, trong lòng tôi lập tức trở nên nặng nề, nhưng Trần tiên sinh phía sau lại nói bởi vì tôi còn trẻ nên không thể chết, ông ấy già rồi chết cũng chẳng sao, tôi lại cảm thấy không đúng. Trên thế giới này mỗi người đều là độc nhất vô nhị, đều xứng đáng được sống thật tốt, không có chuyện, ai có thể sống ai có thể chết.

Vì thế tôi đi lướt qua người Trần tiên sinh, chuẩn bị tiến vào trong, nhưng lúc chân đưa lên không trung, đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, vì thế tôi liếc nhìn qua thắt lưng của Trần tiên sinh, chỉ một cái liếc mắt, đã không tự giác được lùi ra sau vài bước, cũng cách xa Trần tiên sinh một đoạn, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Tẩu thuốc đồng của ông đâu?

Trần tiên sinh sửng sốt một chút, nói:

- Bị rơi rồi, cháu hỏi cái này làm gì?

Tôi lắc đầu:

- Ông không phải Trần tiên sinh đúng chứ?

Lúc nói, tôi lại lùi ra sau, khoảng cách với Trần tiên sinh lại được kéo ra xa một chút.

Trần tiên sinh nói:

- Thẳng quỷ nhỏ này, não cháu bị vào nước rồi à? Tôi không phải Trần tiên sinh thì còn là ai cơ chứ?

Tôi nói:

- Tôi không biết ông là ai, nhưng tôi biết, ông nhất định không phải Trần tiên sinh!

Ông ta nói:

- Chỉ bằng chuyện tôi không có tẩu thuốc, cháu đã cho rằng tôi không phải Trần tiên sinh, thảo nào Trương mù nói cháu là thằng ngốc.

Tôi lắc đầu nói:

- Tẩu thuốc chỉ là bằng chứng, quan trọng nhất chính là câu nói kia của ông.

Trần tiên sinh hỏi:

- Câu gì?

Tôi đáp:

- Bố mẹ tôi cả đời đều hy vọng tôi có thể tốt nghiệp, sau đó mau chóng tìm được một công việc ở Trùng Khánh, không cần quay về vùng núi hoang sơ chó ăn đá gà ăn sỏi kia nữa, lần trước lúc chuẩn bị rời khỏi nhà, bọn họ đều dặn tôi phải học hành thật chăm chỉ, sau này hãy định cư ở Trùng Khánh.

Trần tiên sinh nói;

- Xem ra thằng bé này đúng là ngốc thật! trên đời làm gì có bố mẹ nào không muốn con mình về nhà?

Tôi lắc đầu:

- Quả thật không có bố mẹ nào như vậy, nhưng ông không hiểu bố mẹ tôi rồi, hai người bọn họ thà rằng bản thân chịu thương chịu khổ một chút, cũng chỉ hy vọng tôi có thể đi ra khỏi nơi núi non hoang vu, cho nên bố tôi mới thuê rất nhiều ruộng ngô trong thôn, vun trồng, chọn lựa thật kĩ, rồi lại vác từng bao ngô một đem lên thị trấn bán, cũng chỉ vì kiếm đồng tiền nuôi tôi ăn học, có một năm bởi vì có việc phải ở lại Trùng Khánh không về quê ăn tết được, tôi gọi điện tới nhà trưởng thôn, kêu ông ấy gọi bố mẹ tôi đến nghe điện thoại, nhưng nửa tiếng sau, trưởng thôn lại gọi cho tôi nói bố mẹ tôi không đến. lúc đó tôi mới hiểu, bọn họ không muốn tôi nhớ bọn họ, ông nói xem, bọn họ sao có thể kêu tôi về nhà thăm bọn họ chứ?

Tôi bỏ hai tay ra sau lưng, sau đó tiếp tục nói với Trần tiên sinh:

- Hơn nữa, tẩu thuốc đồng trên thắt lưng Trần tiên sinh là do tiền bối ông ấy để lại, cho dù ông ấy có làm mất đồ, cũng không thể làm mất tẩu thuốc, một điểm cuối cùng, dù có giống như những trò chơi đánh quái thăng cấp, cũng phải gặp đại boss rồi, nhưng tôi tiến vào lâu như vậy, ngay cả bóng dáng của gã chính chủ cũng chưa nhìn thấy, ông cảm thấy hợp lý không? cho nên, nếu tôi đoán không sai, Trần tiên sinh thật hiện tại vẫn còn ở bên kia, còn ông, có lẽ là chính chủ của huyết quan?

Tôi nói xong, Trần tiên sinh trước mặt lập tức cười ha hả, ông ta vừa cười vừa nói:

- Nếu tôi là giả, tôi sẽ tự mình tiến vào ‘thập tam thái bảo’ sao? điểm này giải thích thế nào?

Tôi nói:

- Bởi vì ông biết Trương mù sẽ không cho ông vào, nên ông mới cố tình diễn màn kịch này, cốt là vì muốn tôi cam tâm tình nguyện đi vào, có điều, bởi vì nhiều lời, nên đã lộ ra sơ hở.

Trần tiên sinh gật gật đầu, im lặng một lúc, nói:

- Giỏi, rất giỏi! năm mươi năm trước tao thua trong tay ông nội mày, năm mươi năm sau lại bị mày nhìn thấu, nhà họ Lạc chúng mày là khắc tinh từ trên phái xuống đối phó tao à. Nhưng hình như mày hơi sai rồi, năm mươi năm trước ông nội mày tinh thông các loại thợ thuật, nhưng trên người mày ngoài mùi sách vở ra, có lẽ chẳng biết chút thợ thuật nào đúng không? mày định lấy cái gì đối phó tao?

Tôi lắc đầu nói:

- Tôi không định đối phó ông.

"Trần tiên sinh" nghe nói như thế sửng sốt nói:

- Chẳng lẽ mày không định cứu Trương mù? Hay là nói, mày cho rằng Trương mù cũng là giả?

Mặc dù tôi vẫn nhìn "Trần tiên sinh", nhưng còn khẽ cúi đầu, dùng dư quang nhìn xuống đất, trong lòng có chút lo lắng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tôi nói:

- Trương mù chắc chắn là thật, người cũng nhất định phải cứu, nhưng, tôi không cần phải đối phó ông.

Ông ta nói:

- Mày không đối phó tao, chẳng lẽ không sợ tao giết chết mày?

Tôi lắc đầu:

- Ông đừng ‘đánh võ mồm’ nữa, bản thể của ông đã sớm không còn ở trong này rồi, bằng không, ông đã sớm giết tôi rồi, còn quanh co lòng vòng lừa tôi đi vào trong ‘thập tam thái bảo’ làm gì? nếu tôi đoán không sai, Lăng Giáng có lẽ đã bị bản thể của ông mang đi, chuyện này chờ lát nữa tôi mới tính toán với ông, hiện tại, tôi phải cứu Trương mù trước đã.

Nói xong, tôi đưa bàn tay để sau lưng lên trước ngực, một ấn Đại Hoa Sen hiện ra trước mắt --- âm thầm thử nghiệm sau lưng vài lần, dư quang của tôi nhìn thấy bóng của một bông hoa sen, lúc này mới giữ vững thủ thế, đặt trước ngực để kết ấn.

Một bông hoa sen xuất hiện dưới chân "Trần tiên sinh", sau đó lấy "Trần tiên sinh" làm trung tâm, xung quanh bắt đầu mọc ra những bông hoa sen, bao vây"Trần tiên sinh" vào giữa ---- tôi cũng không biết sao tôi lại làm được, chỉ là nhớ tới lúc xem phim Tây Du Ký, Quan Âm Bồ Tát hình như đã dùng thủ đoạn này để khống chế Hồng Hài Nhi, trong lòng nghĩ vậy, kết quả, thật sự tạo ra được một bông hoa sen.

"Trần tiên sinh" nói:

- Cũng vì hiện tại tao chỉ là một hồn trông nhà, nếu có bản thể, mày nghĩ một ấn Đại Hoa Sen bằng cái mắt muỗi này cũng ngăn được tao?

Tôi nói:

- Không cần biết là mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột thì đều là mèo tốt, lời này là do Trần tiên sinh thật đã nói với tôi.

Ông ta nghe xong cười đáp:

- Cho dù mày nhốt được tao, thế mày có biện pháp cứu được Trương mù ra à?

Tôi nói:

- Có lẽ lại khiến ông thất vọng rồi, tôi đã nghĩ ra cách cứu Trương mù.

Nói xong, tôi đi tới chỗ huyết quan khổng lồ rơi xuống mặt đất kia!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất