Một con gà con nhìn chỉ to bằng nắm tay, thế nhưng lại có thể tha được một cánh tay của người trưởng thành, hình ảnh như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết tôi cũng không tin.
Con gà con rõ ràng biết chúng tôi đứng trong sân, chỉ thấy nó nhả cánh tay của Vương Nhị Cẩu xuống, sau đó mổ mạnh vào mu bàn tay một cái, kéo ra một tảng thịt lớn, ngửa đầu nuốt chửng vào trong bụng.
Con gà âm này, nó ăn thịt người!
Nói thật, khoảnh khắc ấy, khiến tôi thiếu chút nữa nôn ọe!
Trần tiên sinh hô lên một tiếng ‘nghiệt súc’. Sau đó lấy ra mấy đồng tiền trong ngực, sau khi kết mấy thủ thế trong tay, liền ném tiền đồng về hướng con gà con đó, tôi nhìn thấy rõ, mấy thủ thế trong tay Trần tiên sinh, giống với lúc ông ấy dùng để đối phó mèo đen, đáng tiếc, động tác của ông ấy quá nhanh, tôi không thể nhớ kỹ.
Tôi vốn cho rằng, đồng tiền của Trần tiên sinh ném ra, con gà con sẽ lập tức bị tử hình, nhưng không ngờ, tốc độ của nó còn nhanh hơn đồng tiền, động tác mổ thóc máy móc lúc trước không còn tồn tại nữa, thay vào đó, nó có thể né sang bên trái vài bước, né khỏi đồng tiền của Trần tiên sinh, không chỉ có thế, nó còn bắt đầu chạy nhanh tới chỗ chúng tôi.
Hai tay Trần tiên sinh lập tức ném tiền đồng về phía trước, ý đồ ngăn cản bước chân của nó, nhưng cũng không có tác dụng, còn gà né sang trái lại sang phải, vài lần là tránh được tiền đồng của Trần tiên sinh.
Lần này Trần tiên sinh nổi giận, mắng một câu:
- Mấy con mèo kia ông không đối phó được, còn không đối phó nổi cái thứ gà âm người không ra người, gà không ra gà như mày sao?
Lúc nói, Trần tiên sinh nhấc chân cởi chiếc giày trái ra, tay khác cầm vài đồng tiền, lập tức xông tới chỗ con gà âm, nhìn tư thế kia, hình như là muốn liều mạng cùng con gà, có lẽ nó cũng biết Trần tiên sinh không dễ chọc vào, cho nên sau khi tránh được ông ấy, chạy một vòng tròn, không ngờ lại xông đến chỗ tôi.
Tôi nhìn trái ngó phải, không thấy có thứ gì tiện tay, cũng học theo Trần tiên sinh, cởi một cái giày cầm lên tay, nghĩ chỉ cần nó tới, tôi sẽ đập nó bẹp dí, tôi không tin nó còn có mình đồng da sắt.
Chính vào lúc tôi chuẩn bị chiến một trận sinh tử với con gà âm, thì nó lại khom người, chạy vụt qua từ phía bên trái người tôi, mục tiêu của nó không phải tôi, mà là cửa sân sau lưng, nó muốn chạy trốn!
Tôi nhanh chóng hô hoán bác hai ngoài cửa:
- Bác hai, bắt con gà kia, nó là hung thủ!
Bác hai hiển nhiên không hiểu tôi nói gì, những vẫn làm theo, phương pháp của bác ấy rất đơn giản, lập tức đóng cửa sân lại từ bên ngoài, nhốt con gà âm ở bên trong, cũng nhốt chúng tôi lại. nói thật, tôi vẫn có chút sợ sệt con gà âm này, không bởi vì cái khác, chủ yếu là nó vừa ăn thịt người!
Trần tiên sinh thấy cửa sân đã bị đóng, bắt đầu cười ha hả, chân trần chạy tới, miệng còn hùng hùng hổ hổ:
- Hôm nay ông không đánh mày hồn bay phách lạc, ông không còn tên là Trần Ân Nghĩa nữa!
Tôi có thể nhìn được ra Trần tiên sinh rất tức giận, nhưng ngẫm lại cũng phải, ông ấy khó khăn lắm mới cứu sống được Vương Nhị Cẩu khỏi tay thợ xây Trần, kết quả trước sau chưa đến nửa tiếng, đã bị con gà âm này làm tàn phế, ông ấy có thể không tức giận sao? đổi lại là tôi, tôi đoán mình cũng phát điên.
Trong quá trình bắt con gà, Trần tiên sinh rú lên với tôi:
- Thằng bé kia, cháu tránh sang một bên cho tôi, đừng chắn đường ông đây!
Tôi lập tức chạy ra sau cửa sân, nhìn ông ấy và còn gà âm triển khai cuộc đại chiến.
Tôi biết mấy ngày nay Trần tiên sinh rất ấm ức, cứ có cảm giác vẫn luôn ứng phó mọi chuyện bằng cách bị động, vì để cứu tôi khỏi lũ mèo đen, còn đem cả sư phụ mình ra, hiện tại sư phụ ông ấy thế nào, còn chưa biết, hoặc là nói, thực ra ông ấy biết, chỉ là quẻ thứ ba, ông ấy không dám nhìn, giữ lại một hy vọng, còn hơn là không có.
Hiện tại vất vả lắm mới tìm được chỗ để chuốc giận, ông ấy mà không giải tỏa một chút, thì khó mà cân bằng phẫn nộ trong lòng ông ấy.
Con gà âm dù chạy rất nhanh, hơn nữa sức lực còn không phải khỏe bình thường, nhưng ở trước mặt Trần tiên sinh, nó vẫn chưa là gì, đặc biệt sau khi Trần tiên sinh tụng một đoạn chú, con gà âm lập tức giống như vừa uống rượu, ngay cả bước đi cũng lảo đảo, Trần tiên sinh bước lên cầm giày đập mấy cái, con gà âm tức khắc ngất lịm, nằm trên đất chỉ có thở ra, không còn hít vào.
Trần tiên sinh hình như đã chơi đủ, đeo giày vào, nhấc chân lên, giẫm mạnh xuống, chấm dứt một sinh mệnh vốn dĩ không nên tồn tại trên thế giới này, tôi không biết con gà âm có suy nghĩ của riêng nó hay không, tôi cũng không biết có nên coi nó là một sinh mệnh hay không, nhưng khi nhìn thấy cánh tay trái của Vương Nhị Cẩu nằm cô độc trong sân, trong lòng tôi lập tức cho rằng, con gà âm này, đáng chết!
"Phốc" một tiếng, tôi nghe thấy tiếng não của con gà âm văng ra, nhưng trong lòng, lại không hề cảm thấy thương hại, có lẽ linh hồn bám lên người con gà này, đã từng là một người thiện lương, nhưng điều đó, cũng không thể trở thành điều kiện tha thứ cho nó.
Trần tiên sinh thở hắt ra một hơi, móc ra một lá bùa vàng kẹp vào ngón giữa tay phải, sau khi niệm khẽ một câu, cổ tay run lên, bùa vàng bùng lửa, Trần tiên sinh ném nhẹ xuống, lá bùa hóa thành một ngọn lửa, nuốt chửng con gà âm, cuối cùng không dư lại một chút tro tàn, bị thiêu hủy hoàn toàn giống như lúc Trần tiên sinh cởi đôi giày âm cho tôi.
Tôi nhìn Trần tiên sinh đầu chảy đầy mồ hôi, nhưng sắc mặt lại không vui vẻ như tôi nghĩ, tôi hỏi:
- Vẫn chưa vừa lòng sao?
Trần tiên sinh nói:
- Cũng chỉ là vui sướng một chốc một lát, hiện tại giết gà âm của người ta, nhất định bị chủ của nó ghi hận rồi, khà khà ~ lại đắc tội với một người nữa, tôi hiện tại cũng không biết còn có thể sống trong thôn các người nữa hay không, ngày mai trời vừa sáng, cháu hãy lên Trùng Khánh tìm Trương mù, tìm thấy thì cầu xin người ta giúp đỡ cháu, nói là sư điệt* cầu xin hắn tới giúp đỡ, cháu không cần về, đến trường chú tâm học hành, chuyện ở nhà, cháu không cần quản nữa.
(chú thích;
Không biết tại vì sao, tôi thấy tinh thần ông ấy có chút sa sút, có cảm giác buồn rầu khó nói thành lời.
Mãi cho tới lúc này tôi mới biết, thời khắc Trần tiên sinh quyết định giết gà âm, đã biết rõ mình sẽ phải đối mặt với cái gì, lúc trước ông ấy điên cuồng như vậy, không phải là vì vui sướng, mà là đang phát tiết lần cuối cùng.
Trần tiên sinh dùng một lá bùa bọc vào cánh tay của Vương Nhị Cẩu, nhặt lên đưa cho bác hai, bảo bác hai đưa Vương Nhị Cẩu về nhà thợ xây Trần, dùng tàn hương phủ lên miệng vết thương, sau đó tìm một chỗ chôn cách tay này xuống.
Cánh tay này đã bị gà âm xé rách, cho dù có đưa đến bệnh viện, cũng không nối lại được, lại nói, bệnh viện trên thị trấn không thể làm được phẫu thuật như thế, lên trên phố mất ba ngày, tới lúc đó, cánh tay này đã sớm thối rữa rồi.
Chúng tôi đi theo sau lưng bác hai, đến nhà thợ xây Trần, trên đường, Trần tiên sinh thở ngắn thở dài, tôi hỏi ông ấy sao vậy, Trần tiên sinh nói, sớm biết thế này đã không quạt ngọn lửa trên cánh tay hắn lên, như vậy, hắn đụng phải gà âm sẽ chết ngay, cũng không tội nghiệp thế này.
Tôi nói:
- Trần tiên sinh, ông đừng nghĩ nhiều, ông đã cứu người rồi.
Trần tiên sinh xua tay, không nói gì.
Vì để di dời lực chú ý của Trần tiên sinh, tôi chuyển để tài hỏi:
- Vương Nhị Cẩu không phải về nhà rồi sao, vì sao còn xuất hiện ở cửa nhà Vương Thanh Tùng?
Trần tiên sinh nói:
- Tôi đoán chắc đang chuẩn bị vào nhà Vương Thanh Tùng trộm tiền, nhưng lại bị gà âm phát hiện.
Tôi liên tưởng tới lúc trước bí thư thôn nói ông ấy không mang nhiều tiền, ngày mai sẽ đưa cho Vương Nhị Cẩu, tôi cảm thấy phân tích của Trần tiên sinh rất có lý, về phần rốt cuộc là nguyên nhân gì, sợ là chỉ có trời mới biết.
Rời khỏi nhà Vương Thanh Tùng chưa được bao xa, có một người bỗng xuất hiện trước mặt chúng tôi, là ông Trường Nguyên.
Đã trễ thế này, ông ấy không đi ngủ, chạy tới nơi này làm gì?
Ông Trường Nguyên nhìn tôi nói:
- Cháu bé, bà nhà tôi muốn gặp cháu.
Tôi còn chưa nói gì, Trần tiên sinh đã mở miệng trước:
- Hôm nay trời không còn sớm, chúng tôi không làm phiền hai ông bà nghỉ ngơi nữa, sáng mai, chúng tôi đến sớm, có được không?
Ông Trường Nguyên không trả lời Trần tiên sinh, mà nắm lấy tay tôi, Trần tiên sinh kêu bác hai cứ đưa Vương Nhị Cẩu đến chỗ Vương Thanh Tùng trước, sau đó quay lại tìm chúng tôi, còn ông ấy sẽ cùng tôi đi đến nhà ông Trường Nguyên.
Vào trong sân, mượn ánh trăng yếu ớt, tôi nhìn thấy rất rõ, sân nhà này, còn sạch sẽ hơn sân nhà Vương Thanh Tùng.
Ông Trường Nguyên buông tay tôi ra, chỉ vào gian phòng bên phải trong nhà, nói:
- Vào đi, bà nhà tôi đang đợi cháu trong đó.
Nhìn căn phòng, nói thật, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác sợ hãi, đặc biệt là hiện giờ còn là buổi tối, ánh trăng yếu ớt, bốn phía lặng ngắt như tờ, tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không chỉ rõ được là chỗ nào.
Thế là tôi bèn cười nói với ông Trường Nguyên:
- Ông ơi, hay là ngày mai cháu lại đến, nay muộn lắm rồi, làm phiền bà thì không hay lắm ạ.
Ông Trường Nguyên không nói gì, mà lấy ra một tấm ảnh chụp, sau khi nhìn thấy tấm ảnh, tôi không chút do dự quyết định bước vào trong phòng của bà lão.
Bởi vì dưới ánh trăng lành lạnh, tôi nhìn thấy rõ, người trong tấm ảnh, là bà nội tôi!
Tôi đẩy cửa phòng, trong phòng rất tối, tôi không nhìn thấy bà lão, ngược lại còn nhìn thấy một người giấy mặc quần áo đỏ xanh ngồi trên giường, lưng của người giấy hơi cong, hai tay chồng lên nhau đặt trước bụng, bện tóc hai bên, khóe miệng treo nụ cười mỉm cười như không cười, gương mặt thẳng tắp, trắng nhợt, vẽ hai gò má đỏ chót, hai màu sắc đối lập nhau, đôi mắt của người giấy tròn vo, nhìn tôi chằm chằm.
Đây chẳng phải là người giấy đốt cho người chết sao?
Chỉ liếc nhìn một cái, tôi đã sợ tới mức xoay người muốn rời khỏi nơi này, nhưng đúng lúc này, ông Trường Nguyên bước vào, ngăn lại đường đi của tôi, chỉ tay vào người giấy nói:
- Đây chính là bà nhà tôi!