Tôi tưởng nơi tôi thấy có nhiều người giấy nhất, chính là tiệm vàng mã của Trương mù rồi, nhưng hình ảnh trước mắt, thật sự đã khiến tôi chết lặng. trong khoảng thời gian ngắn, tôi quên mất mình muốn nói gì.
Đợi tới lúc nghĩ ra, đã bị Trần tiên sinh và Trương mù, mỗi người kẹp một cánh tay, lôi vào trong sân nhà, bọn họ vừa rồi không phải nói không được để người giấy tiến vào sân nhà tôi sao? vì sao hiện tại lại lui vào rồi?
Trương mù đưa miệt dao trong tay anh ta cho tôi, sau đó tự mình tìm ra hai con miệt dao khác trong ba lô, nhưng nhìn chất lượng, trông có vẻ tốt hơn nhiều con trong tay tôi, còn có cảm giác nặng nề sơ sài hơn. Đặc biệt là chỗ chuôi dao, hình như đã bị rất nhiều người cầm qua, cho nên nhìn mới tròn tròn trơn bóng như thế.
Trương mù nói:
- Cậu đứng trông trong nhà chính, nếu có cái gì tới gần, cầm dao chém nó xuống, nhớ chưa?
Tôi gật đầu:
- Tôi nhớ rồi.
Thực ra Trương mù căn bản không thèm đợi tôi nói xong đã đi rồi, tôi xoay người đi vào nhà chính, thấy anh ta và Trần tiên sinh, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải cửa sân, bận bịu gì đó.
Trương mù vừa bấm tay trái, vừa dùng tay phải chỉ chỉ điểm điểm lên trên cửa, thủ pháp này tôi từng thấy, lúc trước ông Trương Tiệm dùng để giữ chú Trương, đây chính là ‘Phong Kim Quải Ấn’ của nhà họ Trương.
Mà Trần tiên sinh. Cầm chỉ đỏ quấn quanh mặt đất, còn đặt một bát nước vào giữa chỉ đỏ, thả vào trong bát ba đồng tiền, lúc sau lại dùng chỉ đỏ quấn ba vòng lên cánh cửa bên phải, cuối cùng ở mỗi đường chéo lại kéo ra một sợi chỉ đỏ, Trần tiên sinh đang dùng loại chỉ kéo mãi không hết mà tôi từng nhìn thấy, mãi cho đến hiện tại, tôi vẫn chưa hiểu rõ thủ đoạn của ông ấy.
Bọn họ tự bận rộn trên một cánh cửa xong, Trương mù thay đổi vị trí với Trần tiên sinh, lặp lại những chuyện đã làm lúc trước, đây là lần đầu tiên tôi thấy bọn họ liên thủ ---- lần trước đánh người giấy không tính là liên thủ, nhiều nhất chỉ được coi là tự chiến. nhưng hiện tại lại khác, bọn họ kết hợp thợ thuật của mình lại với nhau, xem ra chuyện lần này thật sự có chút phiền toái.
Làm xong, Trần tiên sinh cầm chỉ đỏ quấn quanh tường vây, theo lý mà nói, chỉ đỏ không thể dính được lên tường, nhưng sau khi trải qua thủ thuật của Trần tiên sinh, chỉ đỏ giống như mọc ra từ trên tường. lạc địa sinh căn!
Cái này nhất định là biến hóa từ lạc địa sinh căn mà ra!
Thế giới thợ nhân vẫn khiến tôi bất ngờ, tôi tưởng tôi đã dần quen rồi, dù sao cũng nhìn thấy nhiều, không còn cảm thấy kì lạ, nhưng, mỗi một lần bọn họ lại dùng một thợ thuật mới, tôi đều không tự chủ được khao khát được bước vào giới thợ nhân.
Tôi không biết vì sao ông nội mang thợ thuật của mình cùng chôn vùi xuống đất, cho dù là dạy tôi một nửa chiêu thức cũng được, theo như Trương mù nói, tôi học rất nhanh, muốn trở thành cao thủ thợ thuật, hẳn không phải việc khó. Tóm lại tôi chẳng hiểu ông nội nghĩ gì, tôi đoán, trên thế giới này cũng chẳng có người nào đoán được rốt cuộc trong lòng ông đang nghĩ gì.
Những suy nghĩ này gần như chỉ lướt qua trong đầu bằng thời gian một cái chớp mắt, khi tôi lại đưa mắt nhìn vào trong sân, thấy Trương mù lấy thêm từ trong ba lô ra một chồng bát, xếp thành một vòng tròn trong sân, tôi đếm, từ trái qua phải tổng cộng có chín cái.
Lúc sau, Trương mù đổ đầy nước vào bát, trong mỗi cái bát đều thả hai đồng tiền, thế này còn chưa xong, anh ta lại lấy từ trong ba lô ra một ít lá tre. Từng chồng lá tre xếp ngăn ngắn lên nhau, dùng tay xé thành hình con cá, cuối cùng ném vào trong bát nước.
Nhìn đến đây, tôi coi như đã hiểu, đây là thủ pháp xếp tiểu Lôi Trì, tôi vừa mới nghĩ như vậy, động tác tiếp theo của Trương mù lại nằm ngoài suy đoán của tôi, anh ta úp ngược một cái bát sứ vào giữa vòng tròn được tạo bởi chín cái bát có nước, trong bát sứ này có cơm sống, đáy bát đặt một quả trứng gà, cách bóc trứng giống lúc trước, da đầu ngón tay từ đầu tới cuối đều không tiếp xúc với quả trứng.
Làm xong, Trương mù cắm một nén hương lên quả trứng, dùng tay cầm vào tăm hương, vuốt nhẹ lên trên, lúc tay rời khỏi đầu hương, nén hương đó tự bốc cháy, tản ra làn khói màu xanh, không nghiêng vẹo, bay thẳng lên phía trên.
Sau đó, Trương mù cắm miệt dao cạnh cái bát sứ, tôi nhìn phương vị của miệt dao, nằm phía đông nam của cái bát, phía đông nam thuộc hỏa, miệt dao là kim, có ngụ ý, chân kim không sợ lửa.
Trương mù chưa dừng lại, cắm xong miệt dao, nhấc một con miệt dao khác đi về hướng cửa, lúc này, Trần tiên sinh vừa vặn dùng chỉ đỏ quấn quanh tường vây một vòng xong, không lưu lại một góc chết. Trương mù cùng Trần tiên sinh đứng ở phía sau cửa, Trương mù xoay người lại, hô một tiếng với tôi:
- Thằng ngốc, tôi và Trần khờ chuẩn bị đi đánh quái thăng cấp, cậu đứng trong nhà trông ‘thủy tinh’, nếu cậu làm mất, tôi đ* cái tông môn nhà cậu!
Nói xong, mặc kệ tôi có nghe hay không, xoay người đẩy cửa ra ngoài, Trần tiên sinh theo sát ngay sau, bọn họ ra ngoài tôi mới phát hiện, Trần sinh dùng chỉ đỏ quấn lên chốt cửa vài lần, lúc ra ngoài, một đầu chốt cửa gài lên cửa, một đầu khác dùng chỉ đỏ treo cao, đợi tới khi ra ngoài, kéo đứt chỉ đỏ từ bên ngoài, chốt cửa tự rơi xuống, gài vào trong cửa.
Bọn họ định huyết chiến đến cùng?
Tôi rất muốn khuyên bọn họ, nhưng tôi phát hiện tôi căn bản không có tư cách đi khuyên, cũng không lý do gì đi khuyên. bởi trên phương diện này, tôi ngay cả là một ‘tiểu Tốt’ cũng không được tính, tôi nhiều nhất cũng chỉ được coi là ‘góp vui’ mà thôi.
Không bao lâu, chợt nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng chửi bới ‘tông môn nhà nó’ của Trương mù, còn cả tiếng Trần tiên sinh khuyên Trương mù bớt lời, giữ chút sức, Trương mù ở bên trái, Trần tiên sinh ở bên phải, giữa hai người có một cái sân, muốn nói chuyện với nhau chắc chắn phải gào lên, nói thật, nếu không phải do tình huống hiện tại không cho phép, tôi đều sắp cho rằng hai người bọn họ đang ‘tấu nói’.
Dần dần, tiếng mắng của Trương mù càng lúc càng ít, Trần tiên sinh đã hoàn toàn im bặt, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng nan tre gãy cùng tiếng ‘xoạt xoạt’ phát ra từ dưới chân người giấy, tôi có thể tưởng tượng được, bên ngoài sân nhà có đầy người giấy, nhưng Trương mù và Trần tiên sinh còn có thể chống cự không?
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy phương hướng của khói hương nhẹ nhàng chuyển sang bên phải, trong sân không có gió, vì thế tôi vội vàng đưa mắt theo, nhìn thấy một gương mặt trắng bệch cùng đôi má đỏ chói xuất hiện ở đầu tường --- người giấy này tôi chưa thấy qua bao giờ, chẳng lẽ là mới tới?
Nó thò đầu lên, trừng lớn con ngươi nhìn tôi, cà người bay lên đầu tường, đúng vậy, chính là bay, không phải nhảy! nếu là nhảy, tốc độ sẽ nhanh hơn, nhưng bay thì khác, từ đầu đến cuối chỉ duy trì một tốc độ.
Nhưng khi nó rơi xuống dưới đầu tường, một ngọn lửa xanh biếc bốc lên từ dưới bàn chân nó, lan lên bên trên, khi ngọn lửa bốc cháy, tôi thấy khói hương lại thẳng tắp.tuy nhiên, dù trên người bị bén lửa, nhưng người giấy vẫn cố chấp nhảy vào trong sân nhà.
Tôi thấy trong ngực nó ôm một tấm di ảnh, là hình lúc tôi tốt nghiệp cấp ba! Người giấy ôm ảnh không còn mang hình hài nhỏ nhắn, mà là một người giấy trưởng thành.
Nhìn đến đây, cuối cùng tôi cũng hiểu ra thảo nào lúc trước cảm thấy bất thường, thảo nào lần đầu tiên và lần thứ hai nhìn thấy ảnh chụp cứ có cảm giác không đúng, hóa ra nằm ở chỗ này!
Tuổi tác!
Người bên trong ảnh chụp cứ lớn lên theo từng ngày!
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, nếu người bên trong ảnh là hình dạng tôi lúc trưởng thành và bố mẹ tôi hiện tại, vậy chẳng phải có nghĩa là, chúng tôi sẽ chết ngay lập tức?
Tôi thét thật to, nói phát hiện này cho Trương mù và Trần tiên sinh, kết quả, chỉ nghe thấy tiếng chửi của Trương mù:
- Cái tông môn nhà cậu, tôi biết từ lâu rồi, nếu đợi cậu phát hiện ra, có mà đến mùa quýt!
Tôi không để ý Trương mù, mà chuyên tâm nhìn chằm chằm làn khói giữa sân, tôi phát hiện, làn khói này có thể chỉ được nơi người âm trèo tường, mà lần này cũng đúng.
Chính vào lúc tôi đang cảm thán bản lĩnh của Trương mù, tôi đột nhiên phát hiện, khói xanh bay nhẹ nhàng tới phía tôi bên này…