Hình ảnh này rõ ràng tới mức, cứ như vẫn luôn khắc sâu trong đầu tôi.
Tôi thấy rõ, một thằng bé khoảng bảy tám tuổi, đã trải qua tất cả những chuyện tôi vừa trải qua. Chỉ là, những thi thể xếp hàng hai bên tôi là người trưởng thành, còn ở hai bên thằng bé kia, là thi thể của những đứa trẻ con có chiều cao tương đương với nó. Hết hàng này đến hàng khác, kéo dài ra hướng xa xa.
Trong tay tôi cầm nến, còn tay thằng bé cầm cây đuốc, đuốc sắp tắt, lại bị thằng bé dùng diêm châm sáng, nhưng dầu hỏa trên đuốc đã không còn nhiều, ánh sáng cũng chỉ như ngọn nến bình thường.
Mà thằng bé kia, là chính bản thân tôi hơn mười năm trước!
Tôi nhớ khi đó, lúc nhìn thấy những đứa trẻ này, tôi còn tưởng là đám bạn cùng tuổi đi vào cùng mình. Nhưng tới khi tôi đi vào, mới biết bọn chúng là những gương mặt xa lạ, thời điểm đó vẫn chưa biết khái niệm về người chết. nghĩ đám trẻ con đó cũng giống tôi, sau khi gọi chúng nó vài tiếng, mắt chúng nó vẫn nhắm chặt. mặc dù tôi đưa tay sờ soạng bọn chúng, những chúng cũng không mở mắt, cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, không nói một lời. mãi cho đến lúc này, ‘tôi’ mới biết, chúng nó đều là người chết!
Những nơi ngọn đuốc có thể soi sáng, toàn là những gương mặt trẻ con trắng bệch, ‘tôi’ đứng ở lối đi, không biết phải làm gì ---- cứ ở trong này, vĩnh viễn không ra ngoài được, muốn ra ngoài, chỉ có thể đi lên trước, mà đi lên trước, phải đi qua tất cả đám thi thể này!
Tôi nhớ rõ ‘tôi’ vẫn lựa chọn đi lên phía trước, không khóc không kêu, chỉ cúi đầu bước đi, nhưng đi được chưa bao lâu, đuốc bị thổi tắt giống như ngọn nến. khi đuốc tắt, ‘tôi’ lúc ấy nhìn thấy, không phải thợ xây Trần, mà là một bé gái có bím tóc đuôi ngựa!
Thời điểm nhìn thấy một màn như vậy, trái tim tôi đập rất nhanh, lúc ‘tôi’ còn nhỏ, cũng đã gặp qua bé gái này, chẳng qua không biết vì cái gì,tôi lại quên sạch ký ức đó, nếu không trải qua chuyện này, tôi nghĩ, cả đời cũng không nhớ tới.
Tuy rằng đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ, tôi vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi ngay lúc đó, đó là nỗi sợ hãi không thể nào hình dung, hiện tại chỉ cần nhớ lại, tôi đều theo bản năng không khống chế được mà run rẩy toàn thân.
Quả thật, đừng nói là một bé trai mới bảy tám tuổi, cho dù là một người trưởng thành, ví dụ như tôi, thấy nhiều thi thể trẻ con như vậy, đều sợ tới mức hai chân nhũn ra, huống chi, còn có cả một bé gái tết bím tóc đuôi ngựa nữa?
Hình ảnh tiếp theo, là ông nội đến, khiêng ‘tôi’ lên vai, sải bước về phía trước. thời điểm đi qua cầu Nại Hà, tôi nhớ rõ ông thả cái quạt hương bồ xuống nước, sau đó giẫm lên quạt hương bồ đi qua sông, mặc kệ trong lúc qua sông gặp phải sấm rền sóng dữ, nhưng ông nội vẫn bất động như núi, còn chỉ vào cây cầu Nại Hà nói với ‘tôi’: “nhìn thấy chưa, đó là cầu Nại Hà, sau này thằng quỷ nhỏ này nhất định vẫn còn nhìn thấy.”
Qua sông, cũng có tiếng hát âm hí truyền đến, còn có rất nhiều người âm đứng vây xem xung quanh. Nhưng không giống những gì tôi vừa trải qua, lần đó, ông nội đặt ‘tôi’ lên sân khấu, để những đào kép trên sân khấu dạy ‘tôi’ hát. Lúc trước tôi làm sao mà biết đây là đang làm gì, chỉ có thể học theo. Nhưng hiện tại hồi tưởng lại, tôi mới biết, đây là đang hát khúc “Song Khán Tương” từng nghe thấy ở thôn Trương gia!
Thảo nào, lúc ở trên sâu khấu âm hí ở thôn Trương gia, cứ cảm thấy cảnh tượng này đã thấy qua ở đâu đó, hơn nữa, ca từ cũng rất quen tai, hóa ra con mẹ nó, mười mấy năm trước tôi đã từng học qua trong hang sừng trâu.
Trí nhớ của tôi đến đây thì dừng lại, nhưng tôi cứ có cảm giác đoạn trí nhớ này như nhiều thêm. Trước đây trí nhớ về hang sừng trâu vốn dĩ đầy đủ --- vậy thì sao khi ‘tôi’ ngã, ông nội mang ‘tôi’ về, căn bản không có một đoạn ở giữa này.
Chẳng lẽ là chứng lựa chọn mất trí nhớ trong tâm lý học? --- bởi vì đoạn ký ức này quá mức hắc ám khủng bố, cho nên lựa chọn quên đi? Tôi không hiểu, nhưng thấy bọn họ cười với mình, vậy chắc không phải chuyện xấu.
Trương mù và Trần tiên sinh đều cười, tôi ít nhiều có thể chấp nhận, nhưng trên mặt Lăng Giáng cũng lộ ra ý cười, cái này có chút lạ thường.
Lăng Giáng là ai? Nữ thần núi băng! Số lần tôi thấy cô ấy cười, còn ít hơn số lần tôi bị dọa vỡ mật. thỉnh thoảng có đôi lần nhìn thấy cô ấy cười, vẫn là do Trương mù cố tình chọc cười. còn những lúc khác muốn thấy cô ấy cười, quả thực còn khó hơn so với lên trời.
Tôi rất là khó hiểu hỏi Trương mù:
- Các người cười cái gì?
Trương mù nói;
- Thằng chó này, trong họa có phúc. Chú em, tôi muốn phỏng vấn cậu một chút, sao vận c*t chó của cậu lại tốt thế hả?
Tôi nói:
- Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì.
Trương mù đáp:
- Không vội, từ từ sẽ biết, có một cái mở đầu là điềm tốt, hiện tại tôi không rảnh để tán dóc với cậu, cậu và tôi vào hang tiếp đi.
Tôi hỏi:
- Lại vào? Làm gì?
Trương mù nói:
- Mười hai kim bài phong ba đình còn chưa tìm được, nếu không vào,cậu muốn buổi tối chờ chết hở?
Tôi nói:
- Nơi này không phải là giả sao?
Trương mù mắng:
- Cái tông môn nhà cậu, thợ đài thật ở bên trong, bằng không bà cố nội Lưu Tang Y sao phải xếp trận trượng lớn như thế để không cho chúng ta ra ngoài?
Tôi nói:
- Không đúng, nếu tôi là Lưu Tang Y, tôi ngay từ đầu sẽ không dẫn đám người các anh vào trong hang sừng trâu, như vậy, thợ đài chẳng phải càng thêm an toàn?
Trương mù nói:
- Cậu hiểu cái rắm, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bà già đó bây giờ vẫn còn bên trong, nếu thợ đài không ở trong đó, tôi chặt đầu xuống cho cậu làm bóng đá.
Tôi nói thầm một câu:
- Tôi không thích đá bóng.
Trương mù giơ tay định tát tôi, nhìn nhìn bầu trời, nói:
- Bớt lèm bèm, mau cùng tôi vào trong.
Tôi cũng thoáng nhìn bầu trời, bị dọa nhảy dựng cả lên, mặt trời đang ngả về phía tây, mới trôi qua bao lâu chứ, sao đã ngả về phía tây rồi?
Trương mù đeo một cái ba lô, sau đó đưa một con miệt dao cho tôi, nói:
- Kêu cậu đeo cái ba lô, mà cậu có thể vừa chạy vừa lăn, với cái thể trạng của cậu, sao cậu không đi làm Trạng Nguyên?
Tôi hiểu ý của Trương mù, ý nói tôi là một thư sinh vùi đầu sách vở chân mềm tay yếu, nếu có thể lên làm Trạng Nguyên, vậy sức lực nhất định yếu tới cực điểm.
Trương mù tiếp tục nói:
- Nếu còn làm mất con dao này, tôi sẽ chặt đầu cậu xuống làm bóng đá ---- không cần hoài nghi kỹ thuật đá bóng của tôi, tôi ngày trước từng làm tiền đạo trong đội bóng của trường, được mệnh danh là ‘tay phải vàng’.
Tôi lập tức không biết phải đáp trả Trương mù thế nào, tôi chỉ muốn hỏi một câu, tiền đạo trong một đội bóng đá, có thể dùng tay à? Là tôi ở trong hang động quá lâu, chệch đường ray với cả thế giới, hay là tai tôi nghe nhầm?
Sau khi cùng Trương mù tiến vào trong hang, Trương mù lập tức dừng lại, nói với tôi:
- Thằng ngốc, sau này cậu tránh xa Trần khờ một chút.
Tôi kinh ngạc hỏi:
- Vì sao? Chẳng lẽ Trần tiên sinh cũng có vấn đề?
Trương mù cười lạnh một tiếng nói:
- Tôi hỏi cậu, nếu hiện tại có người nói tôi muốn đồ sát cả thôn, hơn nữa còn đưa ra được một lý do hợp tình hợp lý, cậu sẽ có phản ứng gì?
Tôi nghĩ ngợi nói:
- Sẽ không tin.
Trương mù nói:
- Đây mới là biểu hiện của người bình thường, giống như một người khi mắc bệnh ung thư, phản ứng đầu tiên của hắn là hoài nghi, sau đó mới từ từ chấp nhận, giữa lúc này cần một quá trình, nhưng biểu hiện của Trần khờ vừa rồi quá bình tĩnh, thật giống như Lưu Tang Y căn bản không phải là sư thúc ông ta, ông ta không cần quá trình hoài nghi. cậu nói xem, có phải rất không bình thường không?
Tôi nói:
- Trần tiên sinh hẳn là không có vấn đề, có phải anh mắc chứng bệnh ức chế gì về tâm lý không? nhìn người nào cũng không thuận mắt?
Trương mù nói:
- Cứ để tâm một chút nhất định không sai.
Tôi nói:
- Nếu đã phải để tâm, vậy anh còn để Lăng Giáng một mình ở chung với ông ấy?
Trương mù nói:
- Chính là vì sợ ông ta gây chuyện, mới không cho ông ta vào, hơn nữa còn để Lăng Giáng coi chừng ông ta, ngộ nhỡ hai người chúng ta vào trong, Trần khờ bịt cửa hang lại, chúng ta ra ngoài bằng cách nào?
Lời vừa dứt, chợt nghe có tiếng ‘ầm ầm ầm’ truyền đến, cả hang động lắc lư, ứng với câu nói của tên Trương mù mồm quạ đen --- cửa hang sụp rồi!