Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 337 . Cá và tay gấu

( ý nói có cái này rồi không thể đòi có thêm cái kia, đã có cá thì đừng đòi ăn tay gấu, không thể tham lam.)

Trương mù bất thình lình như vậy, tôi còn tưởng có cái gì không sạch sẽ đến đây, sợ hãi thiếu chút nữa kêu lên.

Tôi nói:

- Anh thét linh tinh cái gì vậy?

Anh ta nói:

- Tiểu đệ của tôi tìm thấy thợ đài rồi.

Tiểu đệ? ồ, hẳn là người giấy nhỏ của anh ta, lúc này mới nhớ, trước lúc giằng co với Lưu Tang Y, Trương mù đã ném rất nhiều người giấy lên, lúc ấy không biết nguyên nhân vì sao anh ta phải làm vậy, hiện tại mới hiểu, hóa ra, tất cả đều là tiểu binh dò đường.

Tôi đã nói rồi, thảo nào tên này dám thảnh thơi nằm đây ngủ, với cái tính cách phải nắm quyền chủ động của Trương mù, khi nào chịu bị động chứ? Hóa ra, con mẹ nó đã sớm chừa lại thủ đoạn.

Không thể không nói, Trương mù làm việc tỉ mỉ kín đáo đến mức đáng sợ, tuy rằng hằng ngày thích khoe khoang, nhưng vào thời khắc mấu chốt, vẫn có thể nín nhịn được, còn cố tình không chịu nói ra, tôi biết cái này được gọi là trầm tĩnh. Tôi cũng hy vọng bản thân có thể trở thành người có thái độ xử sự như Trương mù, nhưng tôi biết, không chỉ cần có mỗi dũng khí, thực lực cần nhiều hơn.

Đi theo Trương mù càng lâu, tôi lại càng cảm thấy Trương mù là một người rất đáng sợ. May mắn tôi và Trương mù là bạn không phải địch. Nếu không, rơi vào tay anh ta, một hiệp còn chưa đấu xong, đã bị anh ta đưa đi chầu diêm vương. Hơn nữa, ở chung càng lâu, càng hiểu về sự lợi hại của Trương mù. Càng biết rõ chênh lệch giữa tôi và anh ta. Thật giống như cầu Nại Hà lúc trước đi qua, là một rãnh trời căn bản không thể vượt qua , tôi nghĩ, đây cũng là lý do vì sao Lăng Giáng bảo tôi hãy là chính mình chứ không phải đi theo con đường của Trương mù ---- đường của anh ta chỉ có mình anh ta đi, người khác không thể nào bắt chước phục chế.

- Cái tông môn nhà cậu, lại lên cơn điên gì vậy? tôi gọi cậu vài câu, cậu cũng không nghe thấy? có phải lại bị mất hồn rồi không? có cần tôi vả cậu một cái giúp cậu gọi hồn về không hả?

Tiếng Trương mù vang lên bên tai, tôi nhìn thấy rõ, miệng nói nhưng tay đã chuẩn bị tát tôi, nhưng không phải giơ tay, mà là giơ một con miệt dao!

Cái ông nội nhà anh nữa, miệt dao này mà đánh xuống, răng trong miệng tôi có thể còn lại mấy cái chứ?

Đương nhiên, lời này nhất định không thể nói cho Trương mù biết. bằng không, anh ta thực sự tức giận lên rất có khả năng sẽ thử nghiệm. nhìn xem rốt cuộc còn lại mấy cái răng.

Vì thế tôi cười đáp:

- Hồn chưa mất, nhưng cảm thấy anh làm việc rất đáng tin, cảm thấy chênh lệch giữa anh và tôi quá lớn, người hơn người, thật là tức chết đi mất thôi!

Tôi cho rằng vỗ mông ngựa Trương mù như vậy, anh ta cũng là người thích nghe nịnh hót, nhất định sẽ ‘mặt mày rạng rỡ’ khen tôi có tiền đồ nọ kia, lại nào ngờ, sắc mặt anh ta rất bình thản, tôi tưởng lại có sự cố đột ngột xảy ra, không ngờ, Trương mù nói:

- Thằng ngốc, sau này cậu sẽ hiểu, những lời này của cậu chính xác cỡ nào, người với người quả thật không thể so sánh, haizz…..

Nói xong, Trương mù còn thở dài một tiếng, tôi không có nghe sai đó chứ? Trương mù cũng biết thở dài?

Tôi đang chuẩn bị hỏi vì sao anh ta lại thở dài, anh ta bỗng mở miệng trước:

- Nghỉ ngơi xong chưa? Xong rồi thì cùng tôi đi vào phía trong.

Tôi sửng sốt, lúc này mới hiểu, thực ra vừa rồi Trương mù vì chiếu cố tôi nên mới cố tình nằm xuống đất nghỉ ngơi, nếu không với thể chất của anh ta, đã sớm vọt vào rồi.

Nghĩ đến đây, tôi nhớ tới Trần tiên sinh, lúc dẫn hồn qua sông cho thợ xây Trần, Trần tiên sinh lúc đó chẳng phải cũng vì chiếu cố tôi mới ngồi ở bậc cửa nhà chính nghỉ ngơi đó sao? một người già tốt như vậy, chẳng lẽ thật sự giống như Trương mù nói, trong lòng có quỷ?

Nghĩ một lát, vẫn chẳng hiểu. cũng phải, chuyện Trương mù còn chưa chắc chắn, một thằng ngốc như tôi suy nghĩ miên man thì được ích lợi gì?

Tôi đi theo sau Trương mù, cứ nghĩ là phải đi thêm một đoạn xa nữa, nhưng không ngờ, chỉ đi khoảng một khắc (15 phút) . Trương mù đã dừng lại, đưa đèn pin cho tôi, anh ta tự mở ba lô, bắt đầu bố trí sắp xếp, dùng miệt dao tách một ống tre, lấy một nửa, úp xuống đất.

Tôi vô cùng cảnh giác nhìn bốn phía, phát hiện nơi này cũng không có cái gì dị thường, tôi nhớ lúc chúng tôi đến đã đi qua chỗ này, ngoài nhỏ hẹp hơn so với nơi khác ra, đều rất bình thường, vì thế tôi hỏi Trương mù:

- Thợ đài ở gần đây à?

Trương mù khinh khỉnh liếc tôi nói:

- Ai nói với cậu thợ đài ở chỗ này?

Tôi nói:

- Nếu không ở đây, anh xếp mấy cái này làm gì?

Trương mù nói:

- Sao cậu không ngu chết đi? Ai bảo với cậu tôi đang đi tìm thợ đài?

Tôi nói:

- Không tìm thợ đài, anh vào trong làm gì?

Trương mù nguýt tôi một cái thật dài, nói:

- Ngu chết đi được, cậu có muốn ra ngoài không? nếu hiện tại phá bỏ thợ đài rồi, đến lúc đó ai tìm lối ra khác cho chúng ta?

Ờ ha! Nãy Trương mù nói rồi, phải để những người giấy đó dẫn chúng tôi đi tới lối ra khác. Nhưng, Trương mù không chờ sẵn ở cửa hang, chạy tới đây làm gì?

Trương mù nói:

- Thằng ngốc cậu hiểu cái rắm, vừa rồi cậu cũng nói rồi, nếu đúng có một lối khác, những người giấy ra được bên ngoài, không phải lại đi đưa kim bài cho nhà cậu sao? biện phát duy nhất là để bọn chúng dẫn cả chúng ta đi tìm lối ra, lại không thể để bọn chúng thực sự ra được bên ngoài.

Tôi nói:

- Tâm địa anh cũng ghê gớm thật, cá và tay gấu đều không thể muốn cả, bài khóa này hồi trung học anh chưa được dạy à?

Trương mù nói;

- Học rồi, còn thuộc làu làu, nhưng tôi nói cho cậu biết, đều là xàm xí, cậu đừng có mà tin, tôi chưa bao giờ tin vào mấy cái đó. cá và tay gấu vì sao không thể muốn cả? tôi cứ muốn đấy! mấy thứ trên sách, nói dễ nghe một chút là đạo lý giáo dục con người làm người, nói khó nghe một chút, chính là tẩy não, để các người hiểu cách từ bỏ những thứ không thuộc về mình, cho dù không đạt được, cũng phải xua đuổi ý định khỏi đầu, con mẹ nó, cái này có khác gì tư tưởng của Phật gia không?

Tôi cuối cùng cũng cảm thấy lời nói của Trương mù có chút đạo lý, nhưng vẫn thấy chỗ nào đó không đúng, anh ta là thợ nhân, đương nhiên không tin phục những thứ của Phật gia. Nhưng cách ngồi ‘chuyển luân vương tọa’ anh ta từng ngồi, chẳng phải chính là của Phật gia đó sao?

Trương mù tiếp tục nói:

- Thằng ngốc, anh nói cho cậu biết, trên thế giới này, tất cả mọi thứ, đều phải dựa vào bản thân cậu đi tranh giành thì mới đạt được. nếu cậu không ra sức tranh giành, những thứ tốt sẽ biến thành của người khác. Giống như theo đuổi con gái, nhìn thấy gái ngoan, không nói hai lời, theo đuổi trước! theo đuổi được hay không là chuyện khác, ít nhất thì cũng phải để cho con gái nhà người ta biết thái độ của cậu đối với cô ấy. cậu nói xem, đúng không?

Tôi ngờ ngợ gật đầu, hình như đúng là có chuyện như vậy, nhưng cái đó thì liên quan gì đến ‘không thể muốn cả’ ?

Đột nhiên, Trương mù có chút ưu buồn nói:

- Nhất là thợ nhân chúng tôi, cả đời đều đấu với trời, đấu với đất, còn đấu với cả con người, nếu không tranh giành, chẳng biết đã chết bao nhiêu lần rồi, cho nên, cá phải có, tay gấu, tôi cũng cần.

Tôi rất ít khi thấy Trương mù dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện, đang chuẩn bị an ủi một chút, anh ta đột nhiên nói:

- Thằng ngốc, thế nào, vừa rồi nhìn tôi giống ‘vương tử u buồn’ không?

Tôi thân thương trả lời anh ta sáu chữ:

- Giống cái thằng cụ nhà anh!

Trương mù không quan tâm tôi mắng anh ta, mà kêu tôi lùi ra sau vài bước, sau đó bảo tôi cho ánh đèn pin thấp xuống chút. Lúc này anh ta nửa quỳ trên mặt đất, từ bên phía đối diện nhìn nhìn độ cao của đèn pin trong tay tôi,bấm bấm ngón tay tính toán, bảo tôi để thấp xuống chút nữa, sau đó nói:

- Được, giữ vững tư thế này đừng cử động, nếu cậu dám động đậy, tôi đánh gãy cái móng giò của cậu! ( anh ta ví von tay tôi thành cái móng giò ! )

Tôi chỉ đành đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Trương mù lấy từ trong ba lô ra bốn cái đũa, cắm vào trong ống tre úp ngược lần lượt bốn hướng đông tây nam bắc mỗi hướng một cái đũa. sau đó cầm cái đũa ở hướng đông vẽ một con rắn trên đất, lúc sau, vẽ một con gà ở phía nam, phía tây vẽ con mèo, phía bắc vẽ con rùa.

Bức tranh hoàn thành xong, Trương mù lại vẽ một cái bát quái xung quanh bốn cái đũa. Bát quái vẽ rất sinh động, không khác bức vẽ của Trần tiên sinh là bao. Bức vẽ hoàn thành, Trương mù lấy ra một cái bát, úp ngược lên bên trên bốn cái đũa. Nói:

- Bốn cái đũa chính là bốn thần trụ chống giữ bầu trời, cái bát úp lên trên là trời trên đỉnh đầu cậu, còn ống tre, là hang động hiện tại chúng ta đang đứng.

Nghe đến đó, tôi ngây ngẩn cả người, rất không chắc chắn hỏi:

- Thế hình anh dùng đũa vẽ rắn gà mèo rùa, thực ra chính là thanh long, chu tước, bạch hổ, huyền vũ!? Trời đất ơi, trình độ hội họa của anh, tôi có thể tự tin nói rằng, trình độ của tôi cao hơn anh cả trăm lần!

Trương mù trừng mắt lườm tôi, nói:

- Cậu hiểu cái rắm, cái này của tôi được gọi là ‘trọng thần không trọng hình’! (quan trọng thần thái chứ không phải vẻ bề ngoài)

Tôi nói:

- Thôi nói toạc ra, là anh không biết vẽ tranh đi?

Lúc nói, thấy Trương mù nhét mấy người giấy nhỏ vào trong ống tre, sau đó anh ta dùng hai tay ấn xuống bên rìa bát quái, trong miệng niệm niệm một chuỗi ngôn ngữ tôi nghe không hiểu. đột nhiên hai tay xoay tròn, bát quái lập tức xoay tròn dâng lên, cùng lúc đó, Trương mù hô to một tiếng:

- Bớt xàm, từ từ ngồi xổm xuống.

Tôi vội vàng chậm rãi ngồi xổm xuống,ánh đèn pin đầu tiên là chiếu vào đáy bát, sau đó là chiếc đũa, tiếp là ống tre. Khi ánh đèn lướt qua ống tre, tôi nhìn thấy ống tre thình lình bật lên phía trước một chút.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất