Nghe xong những lời này của Trương mù, tôi rất buồn bực khó hiểu, tôi hỏi Trương mù:
- Có phải anh bị động kinh không?
Trương mù hiếm khi ngơ mặt nhìn tôi hỏi:
- Sao, chẳng lẽ cậu không thấy cái này rất lợi hại?
Tôi nói:
- Lợi hại cái ông nội nhà anh! ‘Ba mươi ba thiên’ là của Phật gia. ‘Động thiên phúc địa’ là của Đạo gia. Hai thứ này có thể xen lẫn với nhau? Anh đùa tôi à? Khinh thường tôi không hiểu gì đúng không? tôi không hiểu thợ thuật, nhưng tôi đọc rất nhiều sách! Đạo gia Phật gia không nói là tinh thông, nhưng ít nhất đều có đọc lướt qua. Dùng một câu nói đang lưu hành để mà nói thì là, tôi từng học tiểu học đó, đừng có mà định lừa tôi!
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, cậu thì hiểu cái gì! đừng nói Phật gia trước mặt tôi, một thứ ngoại lai, nói đi nói lại đều là dạy người ta chịu nhục chịu khổ không biết vùng lên. Toàn bộ đều là xàm, tự cậu đi hỏi đi, Phật gia vốn bắt nguồn từ Ấn Độ, nhưng bây giờ con người bên đó còn có ai tin Phật không? không! Hiện tại đều là tín ngưỡng Ấn Độ giáo. Cái này chứng minh vấn đề gì, chứng minh những thứ của Phật gia không có tác dụng, hiện tại cũng chỉ còn nước ta vẫn có người tin, thực con mẹ nó đáng mỉa mai.
Lúc nói tới đây, Trương mù dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Nhưng lại nói, ‘ba mươi ba thiên’ quả thật là Phật gia hiện tại mới nói, Đạo gia thì là ‘ba mươi sáu thiên’ ---- cậu nhìn đi, cũng đã nhiều tầng trời hơn Phật gia bọn họ ba tầng rồi, sỡ dĩ hiện tại rất nhiều người đều không phân được rõ đâu là Đạo giáo đâu là Phật giáo. Một nguyên nhân quan trọng nhất chính là bởi vì có nhiều người không hiểu được tinh túy trong này, thực ra nói mãi, tóm lại là Phật cũng là Đạo, Đạo vẫn là Đạo, ‘ba mươi ba thiên’ cũng là của Đạo gia. Tôi biết thằng ngốc cậu không hiểu, cậu cứ hiểu thế này, mộ bà nội Ngô, là kết hợp giữa Phật và Đạo gia. Nói thế, cậu hiểu chưa?
Tôi gật đầu:
- Anh sớm giải thích như vậy không phải xong rồi sao? còn lòng vòng nói ba cái linh tinh , lãng phí thời gian.
Trương mù thiếu chút nữa đá chân về phía này, vẫn may có ông bác đứng trước ‘đỡ đạn’. anh ta hít sâu một hơi, lúc này mới tiếp tục nói:
- Tiền bối, người làm thế này, không sợ bà nội Ngô chịu không nổi khí vận của mảnh đất quý báu này sao? đến lúc đó, người thiệt hại chính là thằng ngốc?
Ông bác nói:
- Cháu nghĩ tôi không hiểu vấn đề này? vì sao ngay từ đầu không chôn ở đây, mà lại phải đợi thằng quỷ nhỏ tới qua thôn Trương gia mới dời mộ?
Những gì Trương mù nói tôi ít nhiều cũng hiểu một chút, cái này có lẽ là ‘người chọn đất, đất chọn người’, nhưng ông bác nói gì tôi không hiểu, dời mộ bà nội, có liên quan gì tới việc tôi có đến thôn Trương gia không cơ chứ?
Nhưng Trương mù lại như chợt hiểu ra, nói:
- Thì ra là vậy, Lạc Triều Đình ơi Lạc Triều Đình, ông quả nhiên không hổ danh là thần tượng của cháu, việc này mà cũng bị ông tiên đoán từ trước. thảo nào người trong thợ nhân vẫn xếp cháu đứng sau ông, hiện tại cháu hoàn toàn chịu phục rồi!
Tôi vẫn còn ngây mặt hỏi Trương mù:
- Gì vậy má?
Trương mù nói:
- Còn nhớ lúc ở thôn Trương gia, tôi nói cậu đạt được món hời vô cùng lớn không?
Tôi nói:
- Nhớ, nhưng anh chưa nói cho tôi biết rốt cuộc là món hời gì?
Anh ta nói:
- Cậu không cần biết đó là gì, chỉ cần biết, mộ bà nội cậu có thể di dời đến đây, là bởi vì cậu đã đạt được món hời lớn. chứ không, mộ bà nội Ngô vừa dời đi, cậu phải chết, bố mẹ cậu phải chết, cả nhà cậu đều phải chết!
Nghe đến đó, tôi hơi sờ sợ, nói:
- Nghiêm trọng vậy sao?
Trương mù nói:
- Còn nghiêm trọng hơn thế! cậu nghĩ xem, hang sừng trâu không phải chỉ mấy chục năm gần đây mới có. Nhất định đã có từ mấy trăm năm trước, thậm chí có thể đã tồn tại hơn một nghìn năm, chẳng lẽ lúc trước Bành Cảnh Toại và Vương Nông Hữu không phát hiện mảnh đất có phong thủy quý hiếm thế này? nhất định phát hiện rồi! nhưng vì sao sau khi chết bọn họ không dám chôn mình vào? phúc địa chờ phúc nhân ( mảnh đất tốt chờ người có phúc) . còn không phải là vì bọn họ gánh không được khí vận của mảnh đất này sao! con cháu hậu thế bọn họ cũng không có người nào tiếp nhận được ưu đãi của mảnh đất này. nếu không phải thủ đoạn của ông nội cậu lợi hại. chuyện này cũng dám làm, ngộ nhỡ làm không được, khà khà, thực sự đoạn tử tuyệt tôn!
Tôi có cảm giác lời nói của Trương mù còn lạnh hơn so với hàn khí trong hang động. nghe mà lạnh cả người. tôi thật muốn hỏi ông nội mình một chút, thời điểm ông bắt đầu lên kế hoạch cho ‘bàn cờ’ này, có từng nghĩ tới hậu quả hay không. có từng nghĩ tới cảm nhận của con cháu mình hay không, ngộ nhỡ giữa lúc đó có khâu nào mắc sai lầm, không cần quá lớn, chỉ cần một sai lầm nhỏ, ông sẽ đoạn tử tuyệt tôn, chẳng lẽ, ông tự tin bản thân có thể thành công đến vậy sao?
Trương mù nói:
- Cậu đừng có quên, vẫn còn Ngô tiền bối trông giữ ở đây, nếu lúc trước có khâu nào sai sót, tiền bối cũng không thể dời mộ, từ khâu này đến khâu khác, nước không chui lọt, cái tông môn nhà nó, con mẹ nó đây chính là thủ đoạn của ông nội cậu! ông ấy không chỉ tàn nhẫn với chính bản thân mình, còn càng tàn nhẫn với con cháu hơn. Mẹ kiếp, cả đời này tôi cũng không đuổi kịp trình độ của ông ấy.
Nói xong, Trương mù thoáng nhìn tấm di ảnh trong tay tôi, ánh mắt có ngọn lửa rực cháy. Tôi biết, đó là sùng bái, mắt Trương mù vốn đã nhỏ, nhưng tôi vẫn nhìn thấy tròng mắt anh ta, chỉ có thể nói, anh ta thật sự bội phục ông nội, không chỉ có anh ta, tôi nghĩ, ông bác cũng bội phục ông nội, bằng không, ông ấy sẽ không trông giữ ở đây nhiều năm như vậy. cũng là bởi vì tin chắc kế hoạch của ông nội sẽ thành hiện thực, nên mới khốn khổ chờ đợi.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi không khỏi khâm phục ông bác. Năm đó ông nội cũng được coi là hung thủ giết ông ấy. còn phải chịu hành hạ ba ngày ba đêm cạn máu mà chết. theo lý mà nói, mối thù thế này dù có muốn chém kẻ thủ thành hàng trăm hàng nghìn mảnh cũng không quá đáng. Nhưng ông bác lại làm theo sắp xếp trước đó của ông nội và bà nội. trông chừng ở đây nhiều năm, cũng chỉ vì dời một ngôi mộ.
Tôi nghĩ, những năm gần đây ông bác nhất định phải trải qua rất nhiều khổ cực, bơ vơ đơn độc một mình, ngay cả người nói chuyện đều không có, chỉ có đám mèo đen người âm bầu bạn. trốn trong hang động tối tăm, ngày này qua ngày khác, giống như bị nhốt trong ngục tù, không có ngày kết thúc. Quả thực còn khó chịu hơn so với cái chết! nghĩ đến đây, trái tim tôi như bị đâm mạnh một cái, tôi biết, đó là cảm giác đau lòng.
Ông bác nói:
- Cũng không thể nói là không có ngày kết thúc, ít nhất tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, Lưu Tang Y đưa quạt cho cháu rồi đúng không? mộ cũng được tôi di dời rồi. tính thời gian, tôi vẫn nhanh hơn cô ta một bước, cho nên chắc là tôi thắng, thằng quỷ nhỏ, tiếp theo cháu biết phải đi đâu chưa?
Tôi gật đầu nói:
- Vương triều Thổ Ty.
Ông bác khẽ gật đầu, sau đó dùng một chất giọng không quá khó nghe lên tiếng:
- Được rồi, một người đáng ra phải chết từ mấy chục năm trước, lại được sống thêm nhiều năm như vậy, cũng đã tới lúc xuống dưới đưa tin rồi. Trương mù, mượn ít lửa?
Trương mù gật gật đầu, sau đó quỳ xuống mặt đất, cung kính dập đầu trước mộ bà nội tôi mười tám lần, thế vẫn chưa xong, anh ta không đứng lên, mà quay sang vái ông bác người giấy ba cái, nói một câu:
- Ơn của tiền bối, nhà họ Trương sẽ ghi nhớ muôn đời.
Tôi lại ngẩn người, chờ tới khi Trương mù đứng lên, tôi hỏi Trương mù:
- Anh cảm ơn ông bác tôi làm gì?
Anh ta nói:
- Lúc ở dưới tầng âm bốn nhà xác, nếu không phải ông ấy giúp tôi hút máu ra khỏi người, tôi đã không còn là tôi nữa rồi.
Tôi nói:
- Anh nói như không nói vậy, tôi vẫn không hiểu.
Anh ta thở dài một tiếng nói:
- Haiz, sau này cậu sẽ hiểu, thế hệ chúng ta, nợ thế hệ trước quá nhiều.
Nói xong, anh ta xoay người nhìn ông bác, nói:
- Tiền bối, chuẩn bị xong chưa?
Ông bác không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, tôi thấy Trương mù búng ngón tay, một ánh lửa màu xanh lập tức bừng lên.
Từ từ! ông bác nói muốn mượn lửa, là chỉ ngọn lửa màu xanh này? dùng lửa này đốt, vậy chẳng phải ông bác người giấy sẽ bị đốt tới mức ngay cả tro bụi cũng không còn?
Tôi hỏi ông bác:
- Ông bác, ông muốn làm gì?
Ông bác không nói gì, chỉ trợn tròn mắt nhìn tôi, vẫn là gương mặt quỷ dị như trước đây, vẫn là cặp mắt tròn trịa, mặt không cảm xúc, ánh mắt không chút tình cảm, nhưng, tôi lại không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại, còn cảm nhận được ông ấy là một vị trưởng bối rất hiền từ.
Một ánh lửa xanh biếc bốc lên từ dưới chân ông bác, không bao lâu đã nuốt chửng cả thân mình, giống như không khí, biến mất vô tung vô ảnh, cứ như chưa từng tồn tại, nhưng, dưới vị trí ông bác vừa đứng, có một đôi giày màu đen đặt ngay ngắn, tôi nhận ra đôi giày này, giống hệt hai mươi ba đôi giày âm trên chân tôi.
Đúng lúc này, trên không trung truyền tới một thanh âm có chút xa lạ:
- Thằng cẩu tạp chủng, ông bác không có gì để lại cho cháu, đôi giày này cháu đeo vào đi, người đời đều biết thợ giày chúng tôi có ‘thập tam thái bảo lạc tử định’ , lại không biết, ‘niệm tứ âm hài loạn thiên mệnh!’ ( hai mươi tư âm hài loạn thiên mệnh!)