Tôi theo bản năng lui về phía sau vài bước, mãi đến khi nhìn thấy hũ tro cốt trong ngực nó, mới dừng lại.
Tôi biết Lưu Tang Y sớm muộn cũng sẽ chết, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, đêm qua đã bị tiếng rên rỉ sau núi khiến cả đêm ngủ không ngon giấc, tôi thậm chí còn không biết mình ngủ lúc nào. Hiện tại vừa mới sáng tinh mơ lại thấy một màn này, thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Vẫn may cú đá của Trương mù đã nhắc nhở tôi, nếu không cứ để người giấy này gõ cửa thêm vài lần, bố mẹ tôi nhất định sẽ bị đánh thức. nhìn thấy hình ảnh thế này, không bị hù chết mới lạ. tôi nhận lấy hũ tro cốt trong tay người giấy, người giấy kia xoay người bước đi . Lúc này tôi mới phát hiện, tôi từng nhìn thấy người giấy này, là người giấy trên thợ đài mười hai kim bài phong ba đình. Mắt của nó là mắt cú mèo, cho nên vừa rồi tôi mới bị dọa, bằng không với một người có nhiều kinh nghiệm như tôi, không dễ bị dọa như thế. ( nói cho sướng mồm, thực ra không phải ==! )
Tôi nhìn bóng lưng người giấy, giống như đang nhìn Lưu Tang Y đi xa. Chỉ là còn chưa kịp vẫy tay cáo biệt. dưới chân người giấy đã bốc lên ánh lửa xanh, cuối cùng lan ra toàn thân, cháy sạch không còn lại gì.
Tôi xoay người đi, thấy trời dần dần hửng sáng. Trương mù đứng dựa lên khung cửa, trong tay cầm miệt dao, miệng ngáp ngắn ngáp dài. Có lẽ là lo tôi gặp chuyện, cho nên vẫn còn đứng đợi ở chỗ đó. nhìn thấy tôi đóng cửa quay vào, anh ta mới xoay người đi vào phòng ngủ.
Tôi không vào nhà, ôm hũ tro cốt của Lưu Tang Y ngồi trong sân, nhìn bầu trời còn chưa sáng hẳn, trong lòng đột nhiên có tâm tư khó nói thành lời. những ngôi sao khắp bầu trời, mỗi một ngôi sao lại có lịch sử riêng của mình. Địa cầu dưới chân tôi cũng vậy, trong vài tỷ người đông đúc, tôi chẳng qua chỉ là một người nhỏ bé trong đó mà thôi, so sánh với trời cao biển rộng ngoài kia, quả thực nhỏ bé tới mức không đáng kể. một khi đã như vậy, chúng ta vẫn còn vất vả sinh tồn, rốt cuộc là vì cái gì?
Lưu Tang Y cũng vậy, ông nội cũng thế, đều là người dùng cả đời tính kế. đến cuối cùng, chẳng phải vẫn bị vùi trong đất? đã như vậy, giãy dụa, hay là không giãy dụa, kết quả cuối cùng, còn không phải vẫn giống Lưu Tang Y, an nghỉ trong một hũ tro cốt còn chưa lớn bằng một bàn tay?
Trong lòng tôi có rất nhiều nỗi âu sầu, lại nhẫn nhịn nước mắt không nói ra, tôi nhìn những ông sao lấp lánh trên bầu trời, ôm hũ tro cốt của Lưu Tang Y, không hiểu sao trái tim đau như cắt.
Cục tác ----------- cục tác ---- cục tác -----
Một tiếng gà kêu khiến tôi chuyển tầm mắt vào trong sân, một con gà mái đang đứng trong ổ không ngừng kêu to, lúc đầu tôi còn tưởng lại có chuyện gì, nhưng tới khi trong ổ gà nhiều thêm mấy cái đầu gà con, tôi mới biết, hóa ra là gà con mổ vỏ trứng chui ra ngoài.
Tiếng kêu của gà mái rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mẹ tôi, mẹ tôi đi ra khỏi phòng, hỏi tôi sao dậy sớm thế. chạy tới đứng trước ổ gà, đếm cẩn thận từng con một, tôi thấy mẹ tôi tổng cộng đếm ba lần, cuối cùng quay đầu sang vui vẻ nói với tôi:
- Tổng cộng 25 con, bằng tuổi với con!
Cười xong, mẹ tôi bắt đầu bận bịu chuẩn bị thức ăn cho gà mái, trước kia đều là ăn ngô, hôm nay ăn hẳn cơm trắng. nhìn thấy bóng lưng bận rộn của mẹ, tôi cũng bật cười, cuộc sống cứ bình dị yên ổn thế này, chẳng phải là tốt nhất sao? mẹ tôi vừa vỗ về gà mái, vừa cẩn thận làm sạch mấy cái lông bù xù trên người gà con, trên mặt mẹ, từ đầu đến cuối đều mang một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Lúc nhìn nụ cười trên mặt mẹ, tôi đột nhiên hiểu ra, Lưu Tang Y tin âm mộ trấn thi ông nội nói cũng vậy, hay là ông nội tự mình luyện thành xác sống rồi chôn xuống mảnh đất phong thủy Cửu Sư Bái Tượng cũng thế. nguyện vọng chung của bọn họ, đều là --- truyền thừa!
Loài người tuy rằng nhỏ bé, nhưng đã đến với thế giới này, dù sao cũng phải đi lên ‘đỉnh vinh quang’ , thì mới xem như không bỏ phí quãng thời gian tươi đẹp. sinh ra được làm người, người đời trước phải góp nhặt bao nhiêu phúc khí thì mới đổi lấy lại được vận khí cho kiếp này? bằng không tôi của hiện tại, rất có thể chỉ là một trong số những con gà con kia, sinh ra làm gà.
Hiểu được điểm này, tâm tình u sầu của tôi lúc ban đầu lập tức sáng tỏ hơn nhiều. cứ như là lúc này, trời đã hoàn toàn sáng rõ. Vài chuyện trước kia, cũng dần dần hé mở. tôi ôm hũ tro cốt của Lưu Tang Y, nói với mẹ:
- Mẹ, con lên Trùng Khánh tìm việc đây, không cần làm đồ ăn sáng cho bọn con.
Nói xong tôi xoay người đi vào phòng, bằng không mẹ tôi sẽ lải nhải một bài muốn tôi ăn sáng xong rồi đi blah blah. Sau khi vào phòng, câu đầu tiên tôi nghe thấy chính là Trần tiên sinh nói với Trương mù:
- Thằng bé này đầu óc thông suốt rồi.
Tôi không hiểu ý của Trần tiên sinh, nhưng Trương mù liếc nhìn tôi một cái, nói:
- Vẫn còn xa lắm, nhiều nhất cũng chỉ ‘tâm minh giác ngộ’ , không ngu ngốc như ngày trước. nếu sớm biết cái chết của Lưu Tang Y có hiệu quả thế này, thì giết chị ta sớm một chút cho rồi.
Thế là, tôi và Trần tiên sinh mỗi người cầm một cái ghế, đứng hai bên trái phải cái giường, bịt chặt được lui của Trương mù. Lúc này anh ta mới không thể không thừa nhận vừa rồi anh ta nói sai.
ầm ĩ một hồi, tôi và Trương mù ra ngoài đi đón Lăng Giáng, trên đường đi, Trương mù nói với tôi:
- Có chuyện tôi phải nói rõ với cậu trước, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tôi hỏi, chuyện gì?
Anh ta nói:
- Tiếng kêu sau núi đêm qua, không phải của người âm, mà là Lưu Tang Y.
Cơ thể của tôi dường như đã cứng ngắc, bước chân khựng lại trên không trung vài giây, sau khi ‘ờ’ một tiếng, mới hạ xuống.
Đi thêm vài bước nữa tôi mới hỏi:
- Vì sao lại đau đớn như vậy?
Trương mù nói:
- Theo như bình thường, có phải người chết rồi, mới đi hỏa táng không?
Tôi nói, đúng vậy.
Trương mù nói:
- Nhưng trên thực tế, thì Lưu Tang Y vẫn chưa tính là đã chết, đúng không?
Tôi gật đầu.
Anh ta tiếp tục nói:
- Chị ta vẫn chưa chết, vậy vẫn có cảm giác, mặt khác, cho dù chị ta chết rồi, nhưng hồn phách cũng bị ông nội cậu giữ lại trong cơ thể Lưu quả phụ không ra được, cậu thử nghĩ đi, điều này sẽ gây ra hệ quả gì?
Tôi nghĩ tới hũ tro cốt vừa nãy ôm trong lòng, đột nhiên toàn thân chảy mồ hôi lạnh, không bước đi nổi nữa ---- có nghĩa là, Lưu Tang Y bị cháy chết tươi! Đau đớn như vậy, thảo nào chị ta lại kêu gào thảm thiết!
Nhưng sự tình còn không có đơn giản như vậy, Trương mù nói tiếp:
- Cậu đừng quên, thân thể của Lưu quả phụ được người nào xử lý? Là ông nội cậu Lạc Triều Đình! Cậu nghĩ lửa bình thường có thể đốt sạch như vậy? cho dù trong tay tôi có ma trơi ( không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy từ này, nhưng lại là lần đầu tiên biết hóa ra ma trơi vốn chỉ những đốm lửa xanh biếc, chứ không phải là những đốm lửa trước mộ người chết như người ta hay nói.) , muốn thiêu cháy cũng phải thiêu một khoảng thời gian. Nhưng trong khoảng thời gian này, đối với Lưu Tang Y mà nói, có lẽ là dài như ngàn năm.
Tôi cảm thấy trước ngực mình như có một viên đá đè nặng. rất khó tiếp tục hít thở. Trương mù đứng sau lưng tôi, giúp tôi thuận khí, sau đó nói:
- Nhưng cậu cũng đừng tự trách, Lưu Tang Y là cao thủ chơi lửa, rất có thể có biện pháp khiến bản thân không quá đau đớn.
Tôi biết là Trương mù đang an ủi tôi, nếu chị ta không đau đớn, vậy vì sao lại rên rỉ cả buổi tối? mà thời điểm đó, con mẹ nó tôi còn đang say giấc nồng! thậm chí là bực mình vì âm thanh kia ảnh hưởng giấc ngủ của mình!
Nghĩ đến đây, tôi hung hăng tát mình một cái, tôi đang chuẩn bị tát cái nữa, liền bị Trương mù ngăn lại, anh ta nói:
- Vừa nãy mới bảo cậu nghĩ thông rồi, sao bây giờ lại ngu được ngay thế? chẳng lẽ Lưu Tang Y là bởi vì cậu nên mới chết? đừng tự suy diễn vớ vẩn nữa! cậu mau mà học ‘lấy vật truyền pháp’ đi, cậu phải học cách nhìn thấu sinh tử trước, bằng không, sớm hay muộn cũng biến thành thằng tâm thần, ông nội Lăng Giáng, Lăng Nghiêm Đường chính là một ví dụ điển hình. Cậu thực sự cho rằng ông ta bị điên là do thủ đoạn của ông nội cậu à? Hừ, cậu quá xem thường nhà họ Lăng Tứ Xuyên bọn họ rồi!
Những đạo lý Trương mù nói tôi đều hiểu, nhưng muốn tôi trong khoảng thời gian ngắn tiếp nhận quan điểm này, thì rất khó khăn, hơn nữa, ân oán giữa ông nội tôi và nhà họ Lăng tôi không biết chút gì cả, Trương mù nói như vậy, không có nhiều tác dụng thuyết phục.
Lúc chúng tôi đến chỗ Lăng Giáng, Lăng Giáng đã ngồi trong sân, hai tay nâng cằm nhìn bầu trời, sau khi thấy chúng tôi tới, đứng dậy đi tới chỗ chúng tôi, đột nhiên, cô ấy nhào vào lòng tôi, khóc nức khóc nở.