Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 365 Vỗ tay sau lưng

Trước lúc đến thành Lão Ty, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải đối mặt với cái gã giống mình như đúc kia. bởi vì tôi biết, nếu muốn hoàn toàn hiểu rõ chân tướng. vậy thì một tôi khác, cũng là một khâu không thể tránh khỏi.

Nhưng, chuẩn bị cũng chuẩn bị rồi, mà tới thời điểm thực sự phải đối mặt, tôi vẫn bị dọa tới mức trái tim ngừng đập trong giây lát, tôi không nhịn được thét lên một tiếng. vội vàng ngồi dậy, nhìn nhìn bốn phía, tôi vẫn còn trong phòng, Trương mù ngủ bên cạnh, bị tiếng thét của tôi đánh thức, không nói lời nào đá tôi một cái, ý tứ rất rõ ràng, tôi đã làm ồn giấc ngủ của anh ta.

Tôi vội vàng nhìn Lăng Giáng. Phát hiện cô ấy cũng tỉnh dậy, bởi vì phía bên ngoài cửa sổ có ánh trăng chiếu vào, cho nên tôi thấy được trên mặt cô ấy có vẻ lo lắng. cô ấy hỏi tôi:

- Làm sao vậy?

Tôi nói, gặp ác mộng.

Cô ấy gật đầu, lại nằm xuống, tôi cũng nằm xuống lần nữa, nghĩ thầm, may quá trời! chỉ là một giấc mơ thôi, bằng không cũng không biết phải làm sao. nhưng, Vừa muốn nhắm mắt, lại cảm thấy bụng dưới đau nhói, cảm giác này ai cũng từng trải qua, mà phương pháp chung để giải quyết cơn đau này chính là ---- đi đồng!

Nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng trong mơ, lòng tôi lập tức sợ hãi. Không đến mức đó chứ, vừa mơ một giấc mơ tương tự, hiện tại đã muốn đi nhà xí?

Nhưng nhịn ăn nhịn uống chứ làm sao nhịn đi đồng được? chuyện này căn bản không thể nhịn! tôi muốn kéo Trương mù dậy, bảo anh ta đi cùng mình cho có bạn, nhưng sau khi đẩy vài cái, Trương mù xoay người lại vung chân đá, còn lẩm bẩm nếu tôi ồn ào nữa anh ta sẽ dùng miệt dao chém chết tôi!

Lăng Giáng lại bị đánh thức, hỏi tôi làm sao vậy?

Loại chuyện này, tôi sao có thể không biết xấu hổ kêu một cô gái đi cùng mình? Vì thế tôi nói:

- Không có việc gì, tôi gọi Trương mù dậy đi vệ sinh ý mà.

Tôi thấy Lăng Giáng lườm mình một cái, ánh mắt có vài phần giống Lưu Tang Y, khiến bụng tôi càng đau hơn. Không còn cách nào khác, nếu không đi nhà xí, rất có thể sẽ bĩnh luôn ra quần, tôi hấp ta hấp tấp đứng dậy lao ra ngoài, chạy về phía nhà xí.

Khi chạy ra khỏi nhà chính, tôi phát hiện trong sân hình như có chút không quá thích hợp, hơi khác so với lúc chúng tôi tiến vào. Nhưng cụ thể là làm sao. tôi nhìn vài lần vẫn không nhận ra. Bụng đau lại lần nữa thúc giục tôi nhanh chạy vào nhà xí. Bởi vì giấc mơ vừa nãy, nếu chỉ là đi nhẹ, tôi nhất định sẽ giải quyết ngay trong sân, nhưng đây là đi nặng! chỉ có thể vào nhà xí!

Chờ tới khi tôi cố lấy hết dũng khí ngồi vào nhà xí, tôi lại phát hiện một việc bất ngờ, trong nhà xí có hai tấm vách ngăn và ba cái hố, quan trọng nhất là, còn có đèn! Lần này tôi mừng như điên, nhưng đợi tới khi ngẩng đầu lên nhìn một vòng, cũng chưa nhìn thấy chốt bật đèn, lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là đèn bật bằng tiếng vỗ tay? vì thế tôi thử giơ tay lên vỗ một cái, đèn thực sự sáng!

Xem ra thành Lão Ty này phát triển hơn quê nhà tôi rất nhiều, không chỉ lắp đèn trong nhà vệ sinh, mà lại còn là đèn cảm ứng bằng tiếng vỗ tay! Tuy rằng trong thôn chúng tôi cũng kéo được điện, nhưng hằng năm cũng chẳng dùng nhiều, có rất nhiều tốp nhân viên công ty điện lực đến qua, nhắc nhở chúng tôi không dùng điện là lãng phí dây cáp, nhưng mặc kệ bọn họ nói như thế nào, không dùng chính là không dùng.

Ngồi trong nhà vệ sinh dù sao cũng vô vị, tôi liền đếm một chút khoảng cách giữa những lần đèn sáng và đèn tắt, sau mấy lần, phát hiện thời gian đèn sáng là khoảng ba mươi mốt giây, nắm giữ được quy luật này, tôi cứ đếm thầm trong lòng, đếm tới giây thứ ba mươi, liền đưa tay lên vỗ, cứ như vậy, đèn chỉ tắt trong khoảng thời gian rất ngắn.

Lúc đầu còn chơi rất vui, nhưng đợi tới khi tôi xong việc chùi đít, tôi không nắm kịp thời gian, vừa vặn khi tới giây thứ hai mươi bảy, tôi không còn tay nào để vỗ, tôi vô cùng vội vã giải quyết xong chuyện trên tay, còn định hô thử một tiếng xem đèn có sáng không.

Trong lòng thầm đếm tới giây thứ ba mươi, cũng đã chuẩn bị hô lên, nhưng đúng lúc này, tôi nghe thấy phía sau vang lên vỗ tay ‘bộp’ một tiếng. còn là truyền tới từ sau lưng!

Đèn tiếp tục sáng, nhưng mồ hôi lạnh của tôi đã túa ra.

Tôi rất muốn quay đầu lại nhìn, nhưng tôi lại sợ thổi tắt minh hỏa trên vai, hiện tại trong tư thế này muốn xoay người rất khó, vì thế tôi cố gắng an ủi chính mình, nhưng chẳng lẽ nhà xí này còn có người thứ hai? !

Tôi cảm thấy rất có thể, bởi vì thời điểm tôi bước vào rất tối, có lẽ không nhìn thấy rõ. Vì thế tôi hô lên một tiếng:

- Có ai không?

Không tiếng đáp lại!

Tôi lại hô một tiếng:

- Ai vậy? đừng đùa, tôi thấy bạn rồi!

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Lúc này mới nhớ, lúc vào nhà xí rất tối, sao có thể có người? nếu có, hắn đã sớm vỗ sáng đèn mới đúng. Nghĩ đến đây, lòng lạnh đi quá nửa.

Dây dưa một lúc, tôi kéo quần lên, vừa hay đã đến giây thứ hai mươi bảy, nhân dịp đèn chưa tắt, xoay người dán lưng vào tường, nhìn thoáng qua xung quanh, trống không! vì thế tôi lại đi sang cái hố bên cạnh, hố thứ hai cũng trống không, hố thứ ba vẫn vậy!

Đèn tắt!

‘Bộp’ một tiếng, vẫn là truyền tới từ sau lưng.

Nhưng con mẹ nó sau lưng tôi là vách tường! lẽ nào vách tường cũng có thể phát ra tiếng vỗ tay!?

Tôi lẩm bẩm trong lòng, mau ra ngoài, mau ra ngoài! Nhưng hai chân tôi đã nhũn ra, không biết là bởi vì ngồi xổm lâu, hay là bị dọa thành ra như vậy. tôi cố gắng lê chân, đi ra bên ngoài, vốn chỉ là một khoảng cách rất ngắn, nhưng lại bị tôi đi mất nửa phút. Mắt thấy đèn sắp tắt, trái tim run lên, nghĩ thầm, dù sao tạm thời cũng chưa ra được, dứt khoát liều mạng!

Vì thế, khi đếm tới giây thứ ba mươi, tôi cúi người cởi giày, xoay người lại, ‘bộp’ một tiếng, đèn sáng, giày tôi đập hụt, nhưng thời điểm xoay người tôi thấy rõ ở trên vai mình, có một đôi tay xanh mét vỗ vào nhau, nếu tôi không xoay người, thì đôi tay kia vừa hay ở phía sau lưng tôi.

Sau khi nhìn thấy đôi tay này, tôi không dám chậm trễ nữa, vội vàng xoay người, xốc rèm che lên, chạy thục mạng ra bên ngoài.

Nhưng lúc xốc rèm, đầu của tôi đụng phải thứ gì đó rất cứng, đau tới chảy nước mắt, ngẩng đầu nhìn, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh! Tôi nhìn thấy một người mặt tái xanh đứng trước mặt tôi, vừa rồi nếu không có gì sai sót, hẳn là đụng phải trán hắn! kêu binh binh!

Tôi không nhìn rõ mặt hắn, chuẩn bị xoay người chạy trốn, nhưng vừa mới chuyển thân, sau gáy đã bị một đôi bàn tay lạnh ngắt giữ chặt, sau đó bị nhấc lên cao, đưa vào trong sân.

Tôi biết không chỉ đơn giản như vậy, sao có thể có người cứ vỗ tay sau lưng tôi mà không lộ diện, không thể chỉ vì muốn dọa tôi sợ, tôi nghĩ, nhất định là vỗ tay sau lưng, là để cho tôi quay đầu, tự thổi tắt minh hỏa trên vai mình, nhưng khi đối phương phát hiện tôi không chịu quay đầu, liền sử dụng phương pháp mạnh bạo nhanh gọn lẹ.

Tôi gọi to tên Trương mù, nhưng mặc kệ tôi gọi thế nào, trong miệng cũng không phát ra được tiếng, chỉ có thể trơ mắt để gã kia nhấc mình đi.

Tôi nghĩ người này muốn đem tôi ra khỏi sân nhà, nhưng tôi sai rồi, hắn chỉ nhấc tôi đến miệng giếng giữa sân, thời điểm nhìn thấy cái giếng đen thui, tôi đột nhiên có một cảm giác bất an, tôi luống cuống tay chân muỗn vùng ra, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Tôi giương mắt nhìn hắn nhấc cổ mình, ném cả người tôi vào trong miệng giếng!

Tiếng vù vù vang bên tai, cái giá lạnh thấu xương lan ra khắp cơ thể, tôi không biết mình bị ném xuống bao nhiêu mét, nhưng vẫn chưa chạm chân, độ sâu của cái giếng vượt quá sức tưởng tượng của tôi, nhân dịp vẫn còn ý thức, liều mạng bò lên trên, đợi tới khi tôi có thể hô hấp, răng đã bắt đầu va cầm cập vào nhau, rất lạnh, tôi biết nước trong giếng lạnh hơn nước ở những nơi khác, nhưng nước giếng này quả thực giống hầm băng!

Hai tay tôi tì lên vách đá, muốn bò lên trên, bằng không chắc chắn sẽ chết cóng trong này, cũng may giếng nước ở nông thôn toàn dùng loại gạch đỏ để xây, tay chân đều có điểm tựa, muốn bò lên, cũng không phải là chuyện không thể. nhưng sẽ tốn chút thời gian.

Nhưng, đúng vào lúc tôi chuẩn bị bò lên trên, tôi nghe thấy phía sau, có tiếng bọt nước ‘ùng ục’ , một cái đầu ướt sũng, nhô lên từ dưới đáy nước…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất