Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 371 Vạn mã quy triều

Cuộc đời này tôi đã bước đi trên vô số con đường, chỉ riêng đoạn đường từ quê lên thị trấn, cũng đã đi hết hơn nửa ngày. Nhưng hai mươi tư bước chân này. đối với tôi mà nói, còn xa, còn khó hơn nhiều so với những con đường tôi đã đi mấy chục năm nay.

Nếu thật sự có thể lựa chọn, tôi thà rằng muốn thời gian quay ngược lại. tôi tuyệt đối không đi hai mươi tư bước này. có thể nói, hiện tại mỗi một bước chân, đều vô cùng dày vò. Bạn căn bản không thể biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng hoàn toàn không biết bạn có còn sống để đi tiếp hay không.

Cũng may, mỗi một tiếng ‘ đi’ của Trương mù vẫn có thể giảm bớt thần kinh buộc chặt của tôi, bằng không, tôi khẳng định đã sớm chết ở chỗ này ---- không còn nghi ngờ gì nữa, là bị dọa chết.

Nhưng, sau khi nhấc bước chân thứ hai mươi tư, hình ảnh người già há to miệng mặc áo liệm màu xanh thêu hoa vẫn không biết mất, giây phút đó, tôi cảm thấy phòng tuyến tâm lý cuối cùng của mình đã hoàn toàn sụp đổ. hai chân không thể chống đỡ sức nặng cơ thể nữa, đầu gối mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất, nhịn không được cung kính dập đầu với ông nội ba cái ---- từ sau khi ông nội qua đời, tôi phát hiện hình như tôi chưa từng dập đầu lạy ông, không phải không muốn lạy, mà là lúc ấy tôi không biết bản thân rốt cuộc đang dập đầu cho ai.

Tôi vốn tưởng rằng dập đầu xong ba vái này, sẽ là lúc tôi phải chết, dù sao gã thợ cạo đầu đứng sau hậu trường kia sẽ không để tôi thuận lợi lấy được long mạch trên người Vương Tuyết Mai. Hắn nhất định vẫn sẽ có hành động, mà ông nội trước mắt, hẳn cũng là đòn sát thương khiến tôi sợ hãi ---- kể cả là tôi có năng lực động thủ với ông nội mình, tôi cũng không có dã tâm giết hại người thân.

Nhưng nằm ngoài dự kiến của tôi, sau khi vái xong ba vái, ông nội tôi lại biến mất, người xuất hiện trước mặt tôi, chính là Vương Tuyết Mai trước và sau đầu đều là bím tóc đuôi ngựa.

Lần này lại càng khó khăn, Trương mù bảo tôi hôn cô ta, vấn đề là, miệng cô ta đâu? Ngay cả miệng đều không có, tôi hôn cô ta như thế nào? Nhưng đột nhiên tôi nhớ tới lúc ở dưới ao cá, phía dưới bím tóc đuôi ngựa lộ ra một khẽ hở nhai tóc tôi. nói cách khác, cô ta có miệng, chẳng qua là bị tóc che.

Nhưng lúc này, tôi lại nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, nếu tôi đạt được long mạch trên người cô ta. Vậy tôi sẽ trở thành miếng thịt béo nhất trong mắt đám thợ nhân khắp thiên hạ này rồi còn gì? Vương Tuyết Mai là do tận tay ông nội tôi chế tác, mà cũng phải trốn dưới giếng Tỏa Long hơn hai mươi năm, đến lúc đó tôi phải làm sao đây? Cũng giống cô ta, trốn dưới giếng?

Nhưng rất nhanh tôi đã hiểu ra, lúc ở thôn Trương gia, Trương mù nói tôi chiếm được món hời vô cùng lớn. bản thân vốn đã trở thành miếng thịt béo trong mắt tất cả thợ nhân rồi, thêm tí mỡ nữa cũng chẳng sao, cùng lắm thì chết.

Hiểu ra điểm này, tôi bất chấp tất cả, hai tay đỡ vai Vương Tuyết Mai, nhoài người lên trước.

Khi hai tay tôi vừa chạm vào bả vai cô ta, một luồng khí lạnh đâm thẳng vào trong cơ thể, tôi rất muốn rụt tay lại, nhưng tay cứ như đã bị đông cứng, căn bản không bỏ được xuống. tôi biết, đây là thi khí!

Thi khí rất nặng!

Nặng đến mức sắp biến thành thi khí thực chất.

Thảo nào Trương mù không cho tiền bối Trần Hữu Tín tới gần cô ta. Cho dù Trần Hữu Tín có là sư bá của Trần Ân Nghĩa, cũng không chống cự lại được giá lạnh. Nếu không phải tôi đi theo hai mươi bốn bước chân của Trương mù vạch ra. Tôi nghĩ, kể cả đây là đồ ông nội để lại, cũng có thể sẽ chết cóng vì thi khí.

Hơn nữa, tôi còn có thể cảm nhận được rõ, thi khí trên người Vương Tuyết Mai không ngừng tản ra ngoài, ngay từ đầu chỉ có hai tay tôi đông cứng, nhưng dần dần, cả thân người tôi, hai chân, đều đông lạnh, thậm chí ngay cả hơi thở, cũng biến thành những hơi khói.

Không chỉ có như thế, tôi thấy rõ, mặt đất tôi đang quỳ, cũng bắt đầu hiện lên một tầng sương mỏng, khuếch tán từng chút một ra bên ngoài, miệng giếng sau lưng Vương Tuyết Mai, vách đá trên miệng giếng cũng bám đầy băng vụn. băng vụn vẫn không ngừng lan ra, với cái tốc độ này, không bao lâu sau cả sân đều bị nhấn chìm trong thi khí!

Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được bắt đầu lo lắng cho đám người Lăng Giáng. Trương mù da thịt dày, lạnh một chút vẫn có thể chống cự đôi lát, nhưng Lăng Giáng thì khác, cô ấy là con gái, cơ thể vốn thuần âm, lại bị thi khí âm hàn xâm nhập, nhất định chịu không nổi.

Tôi cảm thấy thi khí đã sắp xâm nhập vào trong phổi mình, ngay cả hô hấp đều bắt đầu trở nên khó khăn . nhân dịp vẫn còn ý thức, vẫn còn cử động được, tôi thử tiến lên trên thăm dò, đến gần đầu Vương Tuyết Mai.

Tôi tưởng thứ như long mạch chắc phải ấm áp dào dạt. có thể trung hòa thi khí âm hàn, bình thường trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao? nhưng rất nhanh tôi đã hiểu, những cái đó đều làm xàm xí vớ vẩn. càng tới gần Vương Tuyết Mai, lại càng lạnh, thân thể cô ta giống như một khối băng cực lạnh, căn bản không thể tới gần.

Tôi bắt đầu hoài nghi có phải có chỗ nào sai sót rồi không, dưới tình huống lạnh thế này, cho dù có đưa long mạch qua đây, chúng tôi cũng chết tươi vì lạnh. lẽ nào là hai mươi tư bước chân của tôi đã sai?

Mặc kệ , chết thì chết!

Sau khi hạ quyết tâm, tôi chuẩn bị đi lên trước, nhưng đúng lúc này, tôi nhìn thấy đầu của Vương Tuyết Mai khẽ động đậy.

Lúc đầu tôi còn tưởng là ảo giác, nhưng rất nhanh đã ý thức được không phải, hai bím tóc đuôi ngựa trên đầu cô ta, biến thành một trái một phải! nói cách khác, vào lúc tôi đang suy nghĩ miên man, thì đầu của cô ta không biết đã xoay chín mươi độ từ lúc nào!

Tôi không biết có phải cô ta đã phát hiện tôi nhìn thấy bí mật của cô ta hay không, đầu cô ta hơi dừng lại, sau đó rất nhanh lại xoay chín mươi độ. Lại biến thành trước sau, lần này tôi ngẩn người, đâu mới là mặt trước của cô ta? Hiện tại miệng cô ta đang ở đằng trước hay đằng sau?

Lúc tôi đang ngẩn người, tôi nghe thấy một tiếng nói của con gái truyền tới từ trên người Vương Tuyết Mai, cô ta nói:

- Lạc Tiểu Dương, cậu muốn hôn mặt trước, hay mặt sau của tôi?

Trước lúc cô ta cất tiếng nói, còn không có động tĩnh gì, nhưng lúc nói đến vế sau, đầu của cô ta lại quay một trăm tám mươi độ, đưa phía sau gáy dừng lại chuẩn xác ngay trước mắt tôi.

Rất nhanh, cô ta lại nói:

- Có phải cậu thích Lăng Giáng không? sao cậu lại chạy tới hôn tôi? cậu thực sự cho rằng Lăng Giáng sẽ không giận à?

Nghe đến đó, tôi lập tức biết đây nhất định là ảo giác. cũng là nhờ lúc nãy Lăng Giáng đã hôn tôi, giảm bớt gánh nặng tâm lý, quả nhiên, thợ nhân bọn họ làm việc gì cũng phải đi một bước nhìn phía trước ba bốn bước. còn như ông nội tôi, chắc phải nhìn trước mấy chục bước ----- có khả năng, đây chính là hai mươi tư bước!

Hiểu được điểm này, tôi không quan tâm nhiều nữa, nhắm mắt lại, đưa đầu lên trước, ‘bịch’ một tiếng, hình như đụng phải một thứ gì đó cưng cứng. không thể tiến lên trên được nữa.

Đợi tới khi tôi mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, không thấy sân, không thấy Vương Tuyết mai, không có giếng nước, thậm chí là cả thành Lão Ty và ánh trăng trên đỉnh đầu cũng không thấy!

Tôi lại xuất hiện trên đỉnh ngọn núi cao cao. Lúc này, tôi không còn đứng nữa, mà là ngồi trên vách núi, núi non rộng lớn muôn trùng, tất cả đều nằm trong đáy mắt tôi. hàng nghìn hàng vạn dãy núi hùng vĩ, khiến trong lòng tôi có một cảm giác khó biểu đạt được bằng lời.

- Thằng quỷ nhỏ, cuối cùng con cũng đi tới bước này rồi, con rùa Trần Hữu Tín coi như cũng là người giữ chữ tín.

Một giọng nói tôi đã nghe mấy chục năm, thản nhiên xuất hiện phía sau lưng, cho dù tôi không quay đầu lại, cũng biết, đó là tiếng của ông nội. tôi nhịn không được muốn quay đầu, nhưng lại bị quạt hương bồ của ông nội chặn, ông nội nói:

- Đừng quay đầu.

Giọng nói của tôi có chút nghẹn nào, gọi một tiếng:

- Ông nội.

Ông nội cười cười xem như đáp lời, ngữ khí vẫn giống hệt như trước kia, trong sự đắc ý lộ ra cảm xúc vui vẻ và tự hào.

Tôi hỏi ông nội:

- Ông làm tất cả những chuyện này, rốt cuộc là vì cái gì?

Ông đáp:

- Sau này con sẽ hiểu, hiện tại chưa phải lúc, ông hỏi con, con có muốn trở thành thợ nhân không? hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời, thời gian của ông còn rất nhiều, con cứ suy nghĩ từ từ.

Ngày trước lúc nhìn thấy Trần tiên sinh và Trương mù lợi hại như vậy, quả thật rất muốn làm thợ nhân. Nhưng từ sau khi thấy ông bác và Lưu Tang Y. tôi lại cảm thấy, làm một người phàm bình thường mới hạnh phúc nhất, chỉ là, có đôi khi ‘thân bất do kỷ’. tình trạng mâu thuẫn như vậy, khiến tôi trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào.

(chú thích: thân bất do kỷ: tạm dịch nôm na là bởi vì những sự việc bên ngoài tác động, cho nên có đôi khi con người ta không thể làm theo nguyện vọng của chính mình.)

Tôi nghĩ ngợi rồi nói:

- Nếu mấy người bố mẹ, bác cả bác hai con đều được bình an, thì con chỉ muốn làm một người bình thường. nếu con làm người bình thường, thì không thể bảo vệ bọn họ, như vậy, con thà rằng đồng ý trở thành thợ nhân.

Lời này nói xong, tôi nghe thấy ông nội sau lưng bật cười ha ha, nói:

- Thằng quỷ nhỏ này, câu con nói giống hệt câu nói của ông năm đó đi bái sư. Không hổ là cháu ‘đít nhôm’ của Lạc Triều Đình. Quỷ nhỏ, con yên tâm, ông nội sẽ không để con phải làm chuyện mà con không thích, con có biết vì sao ông đưa con đến nơi này không?

Tôi lắc đầu.

Ông nội nói:

- Bởi vì nơi này, được gọi là ‘Vạn Mã Quy Triều’.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất