Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 390 Mười tám tầng địa ngục

Nghe Trương mù nói vậy, lúc này tôi mới hiểu vì sao dưới chân Trương mù có hai cái cuốc, tôi lúc trước còn tưởng anh ta định giúp tôi đào hố, sau đó phủ đất lên người tôi, hiện tại xem ra, hẳn đã sớm muốn đào mộ. vả lại hai cái cuốc này, đã nói nên rằng anh ta hoàn toàn chắc chắn bản thân có thể thuyết phục được tôi bò ra khỏi hố cùng giúp anh ta đào mộ.

Trương mù luôn luôn là một người như vậy, Mặc kệ là gặp phải chuyện gì, vĩnh viễn có chủ kiến của chính mình. Không giống tôi, ngu ngốc sống bao nhiêu năm nay, làm chuyện gì, nên làm thế nào, đều có người khác an bài. Thậm chí ngay cả việc tôi học trường đại học nào, đều đã bị ông nội sắp xếp. nếu không có Lăng Giáng nhắc nhở, tôi thậm chí còn chẳng biết đó đều do một tay ông nội sắp đặt --- Lăng Giáng, lại là Lăng Giáng, nghĩ đến hai chữ này, trái tim giống như bị hàng ngàn mũi kim cắm mạnh vào.

Theo kế hoạch ban đầu, nếu không phải bởi vì Vương Tuyết Mai và Lăng Giáng biến mất, chúng tôi đã sớm đào mộ ra rồi, kết quả bởi vì chuyện của Lăng Giáng, chúng tôi mới tiến vào Thổ Ty Vương Mộ khiến tôi ác mộng cả đời. chuyện đào mộ cũng bị bỏ lỡ.

Nghĩ đến đây, tôi vừa đào vừa hỏi Trương mù:

- Vương Tuyết Mai đi đâu rồi?

Trương mù nói:

- Có lẽ vào trong mộ, bằng không Lăng Giáng cũng không theo vào.

Tôi nói:

- Vì sao mãi vẫn chưa xuất hiện?

Anh ta nói:

- Thằng ngốc, cuối cũng cũng biết suy ngẫm vấn đề rồi à? Nếu tôi đoán không sai, Vương Tuyết Mai đã bị gã mãi không chết bắt đi, sau đó dẫn Lăng Giáng vào, lợi dụng thủ đoạn mượn đao giết người, phong kín cỗ quan tài bên trong Thổ Ty Vương Mộ.

Tôi hỏi:

- Vì sao phải phong kín cỗ quan tài kia? theo lý mà nói, nếu hắn đã bất tử, vậy hắn làm vậy có ý nghĩa gì chứ?

Trương mù đáp:

- Bởi vì hắn sợ hãi.

Sợ hãi? Hắn còn biết sợ hãi? Ít nhất cũng sống vài trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm, làm gì có chuyện gì mà hắn chưa thấy qua, vì sao phải sợ một cỗ quan tài?

Trương mù nói:

- Nói thì nói vậy, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, cậu nghĩ xem, chỉ có sợ hãi, nên hắn mới làm vậy. bằng không, việc gì phải làm một điều thừa thãi? Hơn nữa, nếu tôi đoán không sai, hắn không chỉ sợ hãi, mà là còn vô cùng sợ hãi, chứ không, việc gì phải giấu mặt, còn phải phái Triệu Tử Văn không chịu nổi một đòn kia ra làm gì?

Tôi nói:

- Triệu Tử Văn không chịu nổi một đòn?

Trương mù nói đúng, từ đầu đến cuối, hắn đều không lộ diện, lúc đầu tôi cho rằng Triệu Tử Văn chính là BOSS đứng sau bức màn. Không thể không nói, với năng lực suy luận của Trương mù, tuyệt đối có thể trở thành một trinh sát. Anh ta luôn luôn nhìn thấu những chuyện mọi người không thể nhìn thấu, lại còn có thể phân tích ra những việc khó bị phát hiện nhất.

Lúc trước anh ta nói chúng tôi gặp phải hai đội người, nhưng không ngờ, hai đội người này lại có một tầng quan hệ đối địch như vậy.

Trương mù nghe thấy câu hỏi của tôi, nói:

- Không cần quan tâm những chi tiết nhỏ này, nếu không phải trong địa cung quá tối, chỉ vài nhát là tôi chém chết được hắn.

Tôi biết Trương mù nói hơi khoa trương, nhưng cũng biết Triệu Tử Văn chẳng dễ đối phó, bởi vì thân thể hắn không sợ đau, bản thân hắn cũng chẳng sợ chết, người như vậy, đâu có khác gì cương thi, nếu thật phải đánh nhau, nhất định người bình thường sẽ chịu thiệt thòi hơn, Trương mù không phải thợ cản thi, có thể cùng hắn đánh tay đôi, đã rất không tồi rồi.

Tôi lại hỏi:

- Gã mãi không chết muốn thân thể của Vương Tuyết Mai để làm gì?

Trương mù nói:

- Cái này cũng hỏi? Vương Tuyết Mai trời sinh có long mạch, chỉ cần cho cô ta đủ thời gian, long mạch trên người lại lần nữa hội tụ.

Tôi nói:

- Long mạch của cô ta không phải đều đã bị chuyển sang người tôi rồi sao?

Trương mù nói:

- Ngu! Lấy ví dụ đơn giản, cô ta là đầu nguồn, còn cậu chỉ là bình chứa. cậu đã hiểu chưa?

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nếu cô ta là đầu nguồn, vậy chỉ cần có đủ thời gian, vẫn có thể lại lần nữa ngưng tụ được long mạch.

Tôi nói:

- Nguy rồi, vậy chẳng lẽ cô ta sẽ lại bị thợ nhân nhắm vào?

Trương mù nói:

- Không đơn giản vậy đâu, thứ nhất cho dù cơ thể cô ta có thể sinh ra long mạch, nhưng không tới vài trăm năm thì không thể, thứ hai, cũng là điểm mấu chốt nhất, lúc cậu hút hết long mạch trên người cô ta, không để thừa lại chút gì, dù cô ta là đầu nguồn, nhưng bởi vì bị tiêu hao quá nhiều trong một lần, cho nên hiện tại đã biết thành ‘tử nhãn’. Nếu không thể kích hoạt thành công, vậy cả đời cô ta chỉ là một người bình thường --- cũng không được gọi là người, nói cô ta chết rồi, lại càng chưa chết, nói chưa chết, nhưng lại đã chết được nhiều năm. cái tông môn nhà nó, tôi cũng chẳng biết phải gọi cô ta kiểu gì.

Tôi hỏi:

- Gã mãi không chết kích hoạt được cô ta?

Trương mù nói:

- Hắn là thợ cạo đầu, sở trường gì? kiếp long mạch! Thủ pháp chuyên biệt của bọn họ là kích hoạt long mạch, cho nên thợ nhân bình thường không mấy hứng thú với long mạch của Vương Tuyết Mai. Kể cả là long mạch trên người Vương Tuyết Mai đã được kích hoạt, thợ nhân bình thường cũng không đợi nổi, chỉ có gã mãi không chết mới có đủ thời gian chờ đợi cô ta.

Một ngôi mộ đào càng lúc càng sâu, Trương mù đột nhiên hỏi tôi:

- Cậu rất căng thẳng?

Tôi nói:

- Có hơi, lúc trước tôi đã nói qua, bên cạnh tôi vẫn luôn có một tên giống hệt đi theo, còn vài lần suýt bị hắn giết chết, lúc trước anh bảo ngôi mộ kia trống không, nên tôi đang nghĩ, liệu có phải tên kia đang trốn bên trong ngôi mộ này không.

Trương mù gật đầu:

- Giờ vẫn khó nói, đợi lát nữa mới biết.

Nói đến đây, tôi nghe thấy ‘đinh’ một tiếng, hẳn là cái cuốc của Trương mù đã đập vào nắp quan tài. Không bao lâu, một cỗ quan tài hiện ra trước mắt chúng tôi, cả quan tài không có chỗ nào sứt mẻ, ngay cả đinh tử tôn cũng không có dấu vết từng bị cạy ra.

Tôi và Trương mù nhìn nhau, hiển nhiên đều nhìn thấy nghi hoặc trong mắt đối phương, lúc trước anh ta và Trần Hữu Tín đã từng phán đoán, bên trong ngôi mộ này có lẽ trống không, nhưng hiện tại xem ra, khả năng này rất nhỏ.

Trương mù đi vòng quanh mộ một vòng, mới nói;

- Khai quan.

Nghe thấy tiếng, tôi nhấc chân lên định đá vào nắp quan tài, Trương mù ngây mặt hỏi tôi:

- Cậu muốn làm gì?

Tôi nói:

- Không phải tôi đã vái Trần Hữu Tín làm sư phụ sao? bây giờ tôi là thợ giày rồi, thợ giày không phải có bản lĩnh ‘một cước khai’ à?

Trương mù vỗ vỗ trán, nói:

- Chú em! Lúc ấy tôi đã nói rồi, gia nhập thợ môn thợ giày, hạn chỉ trong một nén hương, cũng có nghĩa, cậu chỉ có thời gian một nén hương là thợ giày, cậu xem bây giờ đã là lúc nào?

Tôi hậm hực thu hồi chân, sau đó thấy Trương mù rút miệt dao, cạy hai cây đinh lưu hậu, sau mới tới những cây đinh khác.

Lúc anh ta bận bịu, tôi nói:

- Trương mù, trước lúc mở quan chẳng lẽ anh không cúng vái linh tinh gì đó, như thế này liệu có bất kính với vong linh không?

Trương mù ném miệt dao về phía này, cũng may tôi né nhanh, anh ta chỉ tay vào mặt tôi mắng:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu còn chưa chết, tôi vái cậu làm gì? cậu có tin tôi vừa vái một cái, cậu sẽ chết thật không?

Nghe thế, tôi mới hiểu, cái này gọi là hình thức, thảo nào trước lúc đào mộ, Trương mù không làm trình tự đó, bởi vì tôi còn chưa chết, cho nên không tồn tại bước này, nếu làm đúng theo quy trình, vậy tôi sẽ chết thật.

Sau khi tôi và Trương mù mở nắp quan tài ra, tôi và anh ta đều trợn tròn mắt, trong quan tài trống không không sai, nhưng đây không phải một cỗ quan tài bình thường, bởi vì tất cả quan tài đều có đáy, nhưng cỗ quan tài này, lại không!

Tôi hỏi Trương mù;

- Thế này là sao?

Sắc mặt Trương mù không tốt lắm, nói:

- Thủ đoạn cao tay! Thằng ngốc, cậu có biết đinh lưu hậu trên quan tài là để làm gì không, trên đỉnh quan tài lưu lại hai cái lỗ, để hồn phách thăng thiên luân hồi, nhưng dưới đáy quan tài để một cái động lớn như vậy, cậu nghĩ xem, cái này có nghĩa là gì?

Tôi nghe xong vô cùng khiếp sợ nói:

- Đày vào mười tám tầng địa ngục!?

Trương mù rất bất đắc dĩ gật gật đầu, nói:

- Đào tiếp!

Vì thế tôi và anh ta bắt đầu đào ngôi mộ thứ hai mươi ba, bởi đã có kinh nghiệm, lúc này có thể gọi là quen tay dễ đào, giây phút nắp quan tài bị Trương mù mở ra, tôi và anh ta đều đồng thời hít một hơi khí lạnh!

Ánh trăng vẫn rọi xuống, trời chưa hửng sáng hẳn, dưới ánh sáng mỏng manh buổi sáng tinh mơ, tôi thấy trong quan tài có một cỗ thi thể im lặng nằm bên trong, mà vẻ ngoài của hắn, giống tôi như đúc!

Khi tôi vẫn còn đang khiếp sợ nói không nên câu, người trong quan tài đột nhiên mở mắt, nhìn tôi chằm chằm, nhỏe miệng cười quỷ dị…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất