‘Địa Tàng Bổn Nguyện Kinh’ quả thật là tôi nhìn thấy ở tầng năm thư viện. nhưng lúc đó không phải Trương mù đã nói, thư viện trường chúng tôi không có tầng năm sao? khi đó tôi và Trương mù đều không biết tôi vì sao lại đến được nơi đó đọc sách. Hiện tại xem ra, tất cả mọi chuyện, đều được ông nội tôi sớm thiết kế.
Ông biết tôi sẽ đến thành Lão Ty, cho nên đã sớm tạo ra tầng thứ năm cất giấu sách về hai nhà Phật và Đạo ở thư viện cho tôi xem. Cũng chỉ có mình tôi có thể đi lên tầng đó, người khác không vào được. có sắp xếp của ông nội, trong đầu tôi chứa rất nhiều nội dung của các bộ sách về Phật giáo và Đạo giáo. Hơn nữa, đều là trong lúc vô thức nhớ kỹ, thật giống như là khắc sâu trong đầu.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là ông nội sắp xếp một thợ đài đặc biệt trên tầng năm, chỉ cần tôi ngồi lên, giống như đang đặt mình vào một thư viện đầy sách vở về Phật và Đạo. thực ra rất có thể chỉ là một tầng thượng, bằng không để nhiều sách như thế, trường học không thể không biết, sở dĩ tôi cho rằng có thợ đài ở đó, là bởi vì mỗi lần đến, đều ngồi ở cùng một vị trí, những cái ghế khác đều có người khác chiếm. cũng có thể đây là ảo cảnh ông nội tạo ra để tôi nhìn, khiến tôi chỉ có thể ngồi lên thợ đài.
Cho nên những bộ sách tôi nhìn thấy, hẳn cũng là của ông nội để lại. muốn tôi nhớ kỹ, trách gì tôi lại biết xuất xứ của Ngũ Thể Đầu Địa, biết nhiều kiến thức liên quan đến Phật giáo và Đạo giáo. Thảo nào tôi nhớ rõ ‘Địa Tàng Bổn Nguyện Kinh’ ---- nếu tôi nhớ không sai, quyển sách này không phải dày bình thường, nếu chỉ dựa vào khả năng ghi nhớ của con người để nhớ, không khác gì chuyện viển vông!
Vài chuyện lúc trước, cảm thấy đều không thể tin được, hiện tại hồi tưởng lại, hóa ra tất cả mọi chuyện, thực ra đều đã sớm nằm trong bố cục mà ông nội bài trí. Tôi cho rằng những thứ này không thể có liên quan gì với nhau, chẳng ngờ, mỗi một thứ, đều có ý nghĩa đặc thù, nhưng, tôi vĩnh viễn không biết trong tương lai những thứ đó có tác dụng gì ---- không còn nghi ngờ gì nữa, mỗi một sự kiện tôi đã trải qua, đều có công dụng cho cuộc sống trong tương lai!
Sau khi tới thành Lão Ty, tôi càng ngày càng hiểu rõ sự lợi hại của ông nội đã vượt qua phạm vi người bình thường có thể lý giải. sắp xếp của ông, suy nghĩ của ông, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản không ai hiểu được!
Hèn chi năm đó trong giới thợ nhân lưu truyền một câu nói “trời không sinh Lạc Triều Đình ta, thợ thuật muôn đời dài như đêm”. Thế cho nên sáu mươi năm sau, Trương Phá Lỗ thiên tài của cả một thế hệ, ở trước mặt ông nội tôi, cũng chỉ có thể là sáu mươi năm trước có Lạc Triều Đình, sáu mươi năm sau có Trương Phá Lỗ . ----- dù Trương mù có vẻ vang tài giỏi cỡ nào, cũng vĩnh viễn chỉ xếp sau ông nội Lạc Triều Đình của tôi, điểm này, tự bản thân anh ta cũng không phải chỉ một lần cho rằng như thế.
Tôi làm theo yêu cầu của Trương mù, ngồi trước ngôi mộ thứ mười ba, như vậy, trái phải đều có mười hai ngôi mộ, sau đó ngồi theo tư thế ‘ngồi thiền’. hai tay chấp lại, thấp giọng niệm một câu:
- nam mô bổn sư thích ca mâu ni phật.
Âm thanh này vừa vang lên, toàn thân tôi như bị sét đánh, không chỉ có tôi, ngay cả Trương mù cũng quỳ rạp xuống đất, căng thẳng nhìn trái ngó phải, đợi tới khi anh ta chắc chắn xung quanh không có ai, lúc này mới đứng lên, rất là xấu hổ ho khù khụ một tiếng, nói:
- mặt đất hơi trơn.
Tôi không để ý anh ta, mà lại niệm thêm một câu:
- Nam mô bổn sư thích ca mâu ni phật.
Lúc này, tôi rõ ràng nghe thấy bên tai hình như có hàng ngàn Phật gia đang niệm câu này cùng với tôi, tôi nghĩ, lúc trước Trương mù sợ hãi quỳ rạp xuống đất như thế, nguyên nhân hẳn là ---- chủ trương của anh ta là Đạo giáo, đột nhiên nghe thấy âm thanh kia, nhất định sẽ có chút kiêng kị.
Sau khi tôi niệm xong tiếng thứ ba, bắt đầu niệm ‘Địa Tàng Bổn Nguyện Kinh’:
- Như thị ngã văn. Nhất thì phật tại đao lợi thiên, vi mẫu thuyết pháp. Nhĩ thì thập phương vô lượng thế giới, bất khả thuyết bất khả thuyết nhất thiết chư phật, cập đại bồ tát ma ha tát, giai lai tập hội. . . . .
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc mới bắt đầu niệm, chỉ có tiếng của một mình tôi, càng niệm, càng cảm thấy cơ thể hình như đang ở bên trong tường mây lượn lờ, vô số bông hoa sen nở rộ, trên mỗi một bông hoa sen, lại có một vị tăng nhân trang nghiêm chấp tay ngồi thiền bên trên, cùng tôi phạm xướng, tráng lệ phi phàm.
- . . . . . . Nhất vật nhất sổ, tác nhất hằng hà. Nhất hằng hà sa, nhất sa nhất giới, nhất giới chi nội, nhất trần nhất kiếp. . . . . .
Đông ------
Một tiếng chuông êm ái đột nhiên vang vọng khắp mặt đất bằng phẳng, từ gần truyền xa, từ xa truyền khắp, âm thanh này giống tiếng chuông trong Phật điện, hùng hồn rồi lại kéo dài, tràn ngập thiện ý vô thanh vô tức, tôi biết, đó là tiếng của chuông trấn hồn.
Sau tiếng này, dư quang của tôi nhìn thấy nắp quan tài của ngôi mộ thứ nhất tự bật ra, thi thể đứa trẻ sơ sinh đứng thẳng tắp dậy, khom người hành lễ với tôi, sau đó không dấu hiệu báo trước tiêu tán ngay trong quan tài ---- cảm giác này, giống như một khối băng đột nhiên tan ra, bởi vì có quan tài ngăn cản, cho nên tôi không nhìn rõ tình hình bên trong.
- Ngã văn thiết vi chi nội, địa ngục tại trung. . . . . .
Đông ----
Lại là một tiếng, nắp quan tài thứ hai văng lên, một người đứng dậy, cao hơn người vừa nãy rất nhiều, cúi người hành lễ với tôi, rồi sau đó tiêu tán.
Thanh âm phạm xướng càng lúc càng nhiều, mặc dù tôi không quay đầu lại, nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng phía sau lưng mình có vô số tăng nhân đang cùng tôi niệm Bổn Nguyện Kinh. Những nơi mắt tôi có thể quét tới, đều là tường mây, bất luận là mộ phần, hay là hư không phía bên trên, đều là các tăng nhân ngồi xếp bằng.
Tiếp nữa, mỗi một lần chuông vang, đều có nắp quan tài bật lên, các thi thể đứng dậy khom người thi lễ, rồi sau đó tiêu tán. Những ngôi mộ tôi và Trương mù chưa kịp đào. Dưới tiếng xướng âm và lời kêu gọi, đất phong thổ tự nứt ra ----- nếu là lúc trước, nhất định tôi đã trợn lòi cả mắt, nhưng không biết có phải bởi vì phạm xướng hay không. lòng tôi tĩnh như nước, không chút gợn sóng.
Khi tiếng chuông thứ hai mươi tư vừa dứt, dư quang của tôi nhìn chằm chằm ngôi mộ kia, bên trong ngôi mộ đó trống không, tôi phải siêu độ thế nào?
Quả nhiên, sau tiếng chuông này, tôi không nhìn thấy thi thể trong quan tài đứng lên thi lễ với mình, tiếng chuông gấp gáp không thể chờ đợi lại lần nữa vang lên, liên tiếp ba lần, vẫn như thế, tôi thấy các tăng nhân hình như bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng chậm rãi tiêu tán vào hư không, không còn thấy bóng dáng.
- Nhĩ thì thập phương nhất thiết chư lai, bất khả thuyết bất khả thuyết chư phật như lai, cập đại bồ tát. Thiên long bát bộ. Văn thích già mưu ni phật, xưng dương tán thán đích tàng bồ tát, đại uy thần lực, bất khả tư nghị. Thán vị tằng hữu. Thị thì đao lợi thiên, vũ vô lượng hương hoa, thiên y châu anh, cung dưỡng thích già mưu ni phật, cập đích tàng bồ tát dĩ. Nhất thiết chúng hội, câu phục chiêm lễ, hợp chưởng nhi thoái.
( hảo bằng hữu Sam: hic hic thực sự là mình lười dịch mấy đoạn hại não này lắm, thôi thì cứ để Hán Việt nha, ai muốn nghe bài Kinh Phật này lên youtube gõ là ra á :> :> :> )
Tôi vẫn thờ ơ, tiếp tục phạm xướng, mãi cho đến khi niệm xong ‘Địa Tàng Bổn Nguyện Kinh’. Chắp hai tay trước ngực, đứng dậy khom người ba lần với phương tây, một kính Phật vãng lai, hai kính Phật hiện tại, ba kính Phật tương lai, Phật Phật đều đến, ắt được trường sinh…..
Khi tôi đứng lên, mặt trời đã hạ xuống phía tây, Trương mù đứng dưới bóng râm một gốc cây. Cả người đều như sắp biến thành ‘heo khô một nắng’ ( ý nói phơi nắng ngoài trời lâu ó ) . nhưng tôi thì ngoài miệng lưỡi khô ra, lại sảng khoái lạ thường, tôi đứng lên nói với Trương mù:
- Hai ngôi mộ cuối chưa thể siêu độ.
Trương mù gật đầu nói:
- Tôi biết, cậu còn chưa ‘qua sông’ đã siêu độ được hai mươi ba ngôi mộ, cũng khiến tôi nhìn cậu bằng con mắt khác xưa rồi, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra những ngôi mộ này có lỗ hổng cực kỳ nghiêm trọng?
Nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Trương mù, tôi cũng căng thẳng theo, hỏi:
- Lỗ hổng gì?
Trương mù đột nhiên kích động nói:
- Sao cậu không ngu chết đi? Cậu nghĩ xem, lúc bà nội cậu mất, bố cậu còn chưa lên mười, cũng chính là nói, nếu mỗi năm bố trí một ngôi mộ, vậy thì thời điểm bà ấy bắt tay bố trí ngôi mộ đầu tiên, bố cậu vẫn chưa ra đời, tôi hỏi cậu, bà nội cậu làm sao mà biết sau này con trai bà ấy sẽ sinh một đứa cháu trai, cũng làm sao biết được cậu lớn lên sẽ trông như thế nào?
Nghe đến đó, tôi lập tức hiểu ý của Trương mù, nhưng anh ta lại nói:
- Nếu không biết cậu lớn lên trông như thế nào, như vậy bố trí nhiều như thế rốt cuộc là bố trí cho người nào? Còn cả ‘giấu trời qua sông’. Chẳng phải đều uổng phí sao? một lỗ hổng lớn vậy, cậu còn chưa phát hiện!?
Tôi nghe xong chấn động, quả thật chưa nghĩ tới điểm này!
Lúc tôi đang khó hiểu, Trương mù đột nhiên vỗ đùi nói:
- Cái thằng chó này, điểm này ông bà nội cậu đã sớm dự liệu rồi, hơn nữa còn xử lý cực kỳ xảo diệu! tông môn nhà nó, tôi lại lần bị chỉ số thông minh của ông bà nội cậu chinh phục!
Tôi nói:
- Anh biết mấu chốt trong đó rồi?
Trương mù không trực tiếp trả lời, mà nói:
- Cậu tự đi xem thứ trong quan tài sẽ hiểu.
Tôi đi đến ngôi mộ gần nhất, vừa thò đầu xuống nhìn, bỗng giật nảy cả người, bên trong quan tài, có bộ xương trắng như tuyết nom rất kỳ lạ, khung xương như này tôi từng nhìn thấy khi còn ở trong thôn nhà chúng tôi, đúng là khung xương của cá Quy Khư!