Hồi trước xem phim, thường xuyên nhìn thấy những phân cảnh máu me, một bàn tay xuyên thủng qua lồng ngực, lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu thực sự xảy ra chuyện như thế, chắc là đau muốn chết mất? nhưng khi đích thân mình trải qua loại chuyện này, tôi lại lần nữa ý thức được, trong phim quả nhiên đều gạt người, bởi vì ngoài cơn đau trên trán ra, tôi chẳng cảm nhận được cái gì khác.
Tôi đây là đã chết rồi sao?
Có lẽ là chết rồi, bằng không vì sao lại không có cảm giác đau?
Nhìn Trương mù cầm miệt dao chém tôi trước mắt, tôi thế mà lại không có nửa câu oán hận. ngược lại, thực ra rất cảm kích anh ta, trong chuyện của ông nội, Trương mù thiếu chút nữa phải trả giá bằng tính mạng. cuối cùng mới cứu được bác cả, cũng đổi lại được an bình cho thôn Vương gia, sau lại xảy ra một đống công chuyện bề bộn, đều một mình Trương mù đứng ngăn cơn sóng dữ. mới giúp tôi có thể bình yên vô sự sống sót sau bao nhiêu chuyện khủng bố thần quỷ.
Tôi biết, trong ba người, tôi, Lăng Giáng, Trương mù, người chịu khổ nhất, không phải là Lăng Giáng đã chết, cũng không phải tôi, một kẻ vẫn đang chịu nỗi đau mất đi người trong tim, mà là người đang tận tay chém chết tôi, Trương mù.
Anh ta vẫn không cam lòng an bài của vận mệnh, muốn dùng hết khả năng của mình để phá bỏ ‘mệnh cục chín chữ’. Nhưng dù cho có cố gắng bao lâu, kết quả, mọi chuyện vẫn diễn ra không theo ý nguyện của chúng tôi. dù chúng tôi có cố tình đi trên con đường khác, cuối cùng vẫn nằm trong dự đoán của người thế hệ trước. thật giống như chẳng cần biết chúng tôi lựa chọn con đường nào. Đều nằm trong tầm khống chế của người thế hệ trước, cảm giác bị dắt mũi thế này, đừng nói là Trương mù, đến ngay cả tôi cũng cực kì khó chịu.
Cho nên, Trương mù dứt khoát lựa chọn một con đường tốt nhất đối với anh ta. Con đường này chắc chắn người thế hệ trước không ngờ đến, với tính cách thiện lương thích cứu người của Trương mù, tất cả người thế hệ trước đều cho rằng anh ta chắc chắn không gây ra chuyện như giết người. vậy nên, hiện tại anh ta mới cố tình làm như vậy.
Tôi có thể hiểu được tâm tình của Trương mù, nếu khiến tôi cả đời sau đều trở thành thằng mù, tôi thà rằng đi chết. với lại, tôi cũng rất cảm kích Trương mù, một dao này chém xuống, tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng thực ra vẫn rất vui vẻ, dù sao Lăng Giáng cũng chết rồi. tôi vốn chẳng muốn sống một mình. Một lòng muốn chết nhưng cuối cùng lại không tìm đúng chỗ, chạy đến nơi ông bà nội đã bài trí ‘giấu trời’. muốn chết cũng chẳng chết được!
Việc này nói ra thì dông dài, nhưng kỳ thực chỉ trôi qua trong nháy mắt, thậm chí còn không vượt quá một lần thở ra hít vào.
Tôi cảm nhận được cơ thể mình đang đổ ra sau, cảnh tượng trước mắt vẫn đỏ lòm, đúng lúc này, có một cảm giác rất kỳ quái. Tôi cứ cảm thấy có một thứ gì đó đang thoát ra khỏi cơ thể tôi, tôi nghĩ, đó có lẽ là, sinh mệnh!
Giây phút tôi ngã xuống, trong mơ hồ, không nhìn thấy thân ảnh của Trương mù, ngược lại, còn nhìn thấy bóng lưng của chính mình, hắn giơ tay giữ lấy cổ tay Trương mù, trên miệt dao có dính chút máu, đang nhẹ nhàng chảy xuống men theo lưỡi dao. Rỏ lên đất, lặng yên không một tiếng động. . . . . .
Tôi cứ thế này mà chết sao?
Cũng tốt, tất cả cứ chấm dứt như vậy đi! Cái gì ‘giấu trời qua sông’, cái gì ‘Cửu Sư Bái Tượng’. trường sinh, hay là đoản mệnh, tất cả đều không liên quan đến tôi.
Tất cả hình ảnh trước mắt trở nên tăm tối, đây có lẽ là trạng thái của con người sau khi chết, vĩnh viễn ở trong bóng tối. tôi không biết trạng thái này đã kéo dài bao lâu, cũng không biết tương lai có thể kéo dài bao lâu, có lẽ mãi cho đến khi tôi luân hồi, tôi đều sẽ như thế này.
- Thằng ngốc!
Nhưng, vì sao tôi còn nghe thấy tiếng Trương mù? ồ, đúng rồi, tôi bị anh ta giết, trong lòng đương nhiên có chút oán niệm với anh ta, đây chính là nhân quả phía trước đã nói.
- Cái tông môn nhà cậu, ngủ sướng quá nhở, mau bò dậy cho ông!
Quả nhiên là tính cách của Trương mù, tôi chết rồi, mà vẫn còn gào thét với tôi. tôi theo bản năng mở to mắt, ngạc nhiên phát hiện vẫn đang nằm tại chỗ, trên đỉnh đầu có ông trăng sáng trưng. Đột nhiên thấy hơi chói mắt, mà Trương mù đang ngồi bệt dưới đất cạnh tôi. thở hồng hộc, trên người xuất hiện vài vết thương, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, ánh trăng màu bạc rọi xuống, nhìn cực kỳ rõ ràng.
Thấy tôi tỉnh lại, anh ta quơ quơ cái que trong tay, ý cười trên mặt cực kì rõ rệt. nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta, tôi ngẩn người, câu đầu tiên thốt ra khỏi miệng chính là:
- Bây giờ tôi là người chết hay người sống?
Trương mù nói:
- Tông môn nhà cậu, cậu cũng được coi như là có thân thể ‘bán’ trường sinh. Nếu như cậu chết rồi, trên thế giới chẳng có ai còn sống!
Lần này, tôi càng thêm nghi hoặc, hỏi:
- Không phải anh đã chém chết tôi à? Sao tôi vẫn còn sống thế này?
Anh ta hết sức đắc ý cười một tiếng, nói:
- Nếu tôi không chém chết cậu, cậu có giúp tôi tìm roi cản núi không?
Tôi nghe nói như thế, lại đần người ra. Hỏi:
- Không phải tôi vẫn luôn nằm ở đây sao? sao có thể giúp anh tìm được roi cản núi? Lại nói, chuyện này đều là nghe anh kể mới biết, cho dù anh cho tôi một trăm năm, tôi cũng không tìm thấy!
Anh ta thấy tôi ngây người, cười cười nói:
- Cậu tìm một trăm năm có lẽ không tìm thấy, nhưng nếu cậu không chỉ đi tìm mỗi một trăm năm thì sao?
Nghe vậy, tôi vội vàng đứng dậy, nhưng lần này, toàn thân giống như bị người ta chém mấy chục nhát dao, từng cơn đau chạy thẳng lên não. Khiến tôi không thể không hít một hơi khí lạnh, đại não trong nháy mắt cứng đờ, nhưng cúi đầu nhìn một chút, trên người không có vết thương nào, vì sao lại đau như vậy?
Trương mù nói:
- Ban đầu có chút chưa quen, đợi lát nữa sẽ đỡ hơn.
Tôi nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì? tôi còn ít tuổi hơn anh, sao tôi có thể không chỉ tìm một trăm năm?
Anh ta nói:
- Cậu còn nhớ trước lúc chúng ta lên núi, ông cụ kia nói gì không? ông ấy nói, sáu mươi năm trước cậu từng lên đây tìm roi cản núi.
Tôi nói:
- Không phải là anh khống chế ông cụ nói như vậy à?
Trương mù lắc đầu:
- Tôi lừa cậu đấy, nếu cậu còn nhớ câu nói của Lưu Tang Y lúc ở đền thờ nhà họ Vương. Cậu sẽ hiểu, bản lĩnh đối phó với người dương của thợ vàng mã chúng tôi, kém xa bản lĩnh đối phó người âm. Điểm này, vừa hay ngược lại so với thợ giày. Cho nên nếu muốn đánh nhau, nhất định không đánh lại Lưu Tang Y. đó cũng là lý do vì sao trong hang sừng trâu, Lưu Tang Y bị vạch trần, tôi còn kéo dài thời gian, cũng là vì muốn bố trí thêm vài thủ đoạn, tránh xa trường hợp xấu, nhưng cuối cùng sự thật chứng minh, vẫn là Trương mù tôi lợi hại….
Tôi cảm thấy cứ để mặc anh ta phát huy, phỏng chừng đến lúc trời sáng cũng chưa xong, vì thế lập tức cắt ngang lời anh ta:
- Đừng nói luyên thuyên, nói trọng điểm.
Trương mù ngượng ngùng ho khan một tiếng:
- Tôi muốn nói là, tôi không khống chế được người dương, thủ đoạn lúc ấy của tôi chỉ có thể khiến cho thần chí chị ta tỉnh táo một chút, những gì chị ta nói đều là thật, cũng nhờ có câu nói của chị ta, tôi mới ý thức được, tôi và Lăng Giáng đều sai rồi! còn sai một cách tệ hại!
Tôi nói, sai chỗ nào?
Anh ta liếc nhìn tôi, nói:
- Tôi và Lăng Giáng luôn cho rằng cậu biết thợ thuật, chẳng qua là bị ông nội phong bế lại trí nhớ, hơn nữa còn thiết lập cấm chế với cậu, để cậu rất khó học được thợ thuật, thậm chí ngay cả nhập môn đều rất khó. Cho nên tôi gọi cậu là thằng ngốc, không phải cậu ngốc thật. mà là vì cậu căn bản không thể gia nhập thợ môn. Chỉ cần vừa vào thợ môn, rất có thể cậu sẽ chết, thế nên, cậu đã hiểu vì sao lúc trong địa cung Thổ Ty Vương Mộ, tôi muốn cậu bái Trần Hữu Tín làm sư phụ, Lăng Giáng lại có phản ứng kia chưa?
Nhắc tới Lăng Giáng, lòng lại đau như cắt, nhưng tôi vẫn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Trương mù tiếp tục nói:
- Với lại trước lúc chém cậu, tôi nói mấy câu kia, càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình, nhưng tôi phát hiện, tôi sai rồi, cậu thật sự không biết thợ thuật.
Tôi nói:
- Vậy theo anh nói, chuyện tôi biết dùng Quải Ấn Phong Kim giải thích thế nào?
Trương mù nghe thấy tôi hỏi vậy, bật cười nói:
- Cho nên tôi đã cá cược một ván, cá rằng trong người cậu, vẫn còn một hồn khác! Một hồn không thuộc về Lạc Tiểu Dương cậu!
Nghe đến đó, tôi chết lặng người, một lúc lâu sau, cũng không biết phải nói gì, mãi sau mới cất lên được một câu hỏi:
- Nếu như anh cược sai, vậy có phải tôi sẽ bị anh chém chết thật không?
Trương mù mặt không đổi sắc tâm bất loạn trả lời tôi một chữ:
- Phải!