( Hay còn gọi là “đồng khí liên căn” là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.)
Bởi vì trên thế giới này, căn bản không có roi cản núi!
Tiếng nói của Trương mù thật giống như sấm sét đánh xuống mặt đất bằng phẳng trong đêm tối, khiến tứ chi tôi bị đánh cứng ngắc. Đại não trống rỗng.
Lúc trước Trương mù đã nói qua, muốn mở được quan tài trong địa cung, chỉ có thể là roi cản núi. Bằng không với bản lĩnh của anh ta, là không thể mở ra. Nhưng, hiện tại anh ta lại nói trên thế giới không có roi cản núi! Vậy có nghĩa là, quan tài trong địa cung không mở ra được nữa? Nói cách khác, cho dù chúng tôi tìm ra thủ pháp ‘giấu trời qua sông’. Cũng chẳng cứu được Lăng Giáng?
Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra! Tôi nói:
- Trương mù, anh đừng dọa tôi, khả năng kiềm chế cảm xúc của tôi kém, không chịu nổi bị người khác dọa.
Trương mù nói:
- Vậy cậu nói xem, cái que này rốt cuộc là thứ gì? chẳng lẽ nó chính là roi cản núi?
Tôi nói:
- Nếu nó không phải, vậy vì sao lúc trước anh chém không đứt?
Trương mù hỏi ngược lại:
- Vậy tại sao bây giờ lại quất nhẹ một cái cũng đứt?
Tôi biết nhất định Trương mù sẽ hỏi câu này, mà tôi, từ đầu đến cuối đều không có đáp án. Vì thế, tôi bắt đầu hỏi vòng vo:
- Vậy vì sao lúc trước anh chém không đứt? không chỉ không đứt, còn khiến miệt dao mẻ vài miếng?
Trương mù nói:
- Bởi vì chủ nhân cầm cái que này khác nhau, thằng ngốc, chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu? lấy cái ví dụ đơn giản, cái chuông trấn hồn trên cổ cậu, nằm trong tay cậu và trong tay ông nội cậu, hiệu quả được phát huy, lẽ nào đều giống nhau?
Tôi nói:
- Nếu không có roi cản núi, Tần Thủy Hoàng năm đó làm thế nào đuổi núi xuống biển?
Anh ta nói:
- Rất đơn giản, Tần Thủy Hoàng bị lừa rồi, nhưng không thể nói là ông ấy ngốc, bởi vì cả hai chúng ta cũng bị lừa, ông ấy tưởng mình đang cầm ‘roi cản núi’ để đuổi núi ra biển, nhưng thật ra không phải, mà là Từ Phúc đang làm chuyện này. thời gian hai chuyện diễn ra vừa vặn trùng với nhau, hoặc là Từ Phúc cố tình làm như thế, chính là để che mắt Tần Thủy Hoàng, để Tần Thủy Hoàng hoàn toàn yên tâm cho hắn ra biển tìm kiếm tiên dược.
Anh ta dừng một chút tiếp tục nói:
- Vả lại nếu tôi đoán không sai, ‘đuổi núi ra biển’ có lẽ là thợ thuật của thợ cạo đầu. cho nên, thằng ngốc, thế giới này căn bản không hề có ‘roi cản núi’. Mà đó là một thợ thuật, mặc kệ là cái que cái gậy nào, chỉ cần nằm trong tay thợ cạo đầu, vậy đều có thể biến thành ‘roi cản núi’!
Tôi nói:
- Nói như anh, vậy trên thế giới nếu có rất nhiều thợ cạo đầu, tất cả mọi người đều đi đuổi núi ra biển, vậy cả thế giới chẳng phải đều loạn hết lên sao?
Trương mù nói:
- Sao cậu không ngu chết đi? Thế giới này có mấy người tên là Lạc Triều Đình? Lại có mấy người biết ‘giấu trời qua sông’? cậu cho rằng tất cả mọi người đều biết thợ thuật ‘đuổi núi ra biển’ ư? Vớ vẩn! nhất định đó là thợ thuật gia truyền tuyệt mật của thợ cạo đầu, mà không phải người nào cũng biết, hơn nữa, thi triển thợ thuật này, nhất định sẽ chịu phản phệ, điểm này, lúc Lăng Giáng giới thiệu về thợ cạo đầu với cậu nhất định đã nhắc qua.
Quả thật như thế, phân tích của Trương mù không có chút sơ hở, về lý trí thì đã tin, nhưng về mặt tình cảm lại chưa thể chấp nhận, nếu không có roi cản núi, vậy tôi phải cứu Lăng Giáng như thế nào đây?
Trương mù lắc đầu:
- Chú em, tôi có thể phiền cậu mỗi lần nghĩ đến chuyện của Lăng Giáng thì cũng đừng có không biết động não được không? tôi biết cậu thích cô ta, nhưng cậu cũng không thể tự khiến mình phân tâm ngu muội không lối thoát! Trên thế giới này tuy rằng không có roi cản núi, nhưng cậu đừng quên, trong thân thể cậu, vẫn còn một hồn khác!
Nghe Trương mù nói vậy. hai mắt tôi sáng ngời, tất cả bỗng nhiên sáng bừng. quả thật, chỉ cần có thợ cạo đầu, là mở được nắp quan tài, mà linh hồn đang trú ngụ trong người tôi, đúng là đi mòn giày sắt khắp nơi chẳng thấy đâu, không ngờ cuối cùng chẳng tốn mấy công sức lại tìm thấy. đi một vòng lớn, cuối cùng lại vòng về trên người tôi!
Tuy rằng tôi không biết làm thế nào khống chế một linh hồn khác trong người mình, cũng không biết làm thế nào để mở nắp quan tài, nhưng có còn hơn không, nói không chừng khi đến tình cảnh đó, tôi lại tạo được kì tích? Giống như lúc có thể xuất ra chiêu Quải Ấn Phong Kim.
Sau khi hiểu được điểm này, trong lòng tôi tạm thời thoải mái không ít, mặc kệ như thế nào, ít nhất tôi vẫn còn một tia hy vọng.
Thời gian còn lại, Trương mù bảo tôi nghỉ ngơi một chút, tôi không từ chối,bởi vì hiện tại cho dù muốn đi, nhưng toàn thân cũng đau không nhấc được mình. Tôi hỏi Trương mù thế này là sao, anh ta nói:
- Lúc trước nói rồi còn gì? do hồn phách và thân thể không thích ứng, qua một lúc nữa là ổn rồi.
Tôi lại hỏi:
- Vậy vì sao ngày trước tôi không gặp phải tình trạng này?
Anh ta đáp:
- Đó là bởi vì lúc trước linh hồn kia chưa bị thương, lại nói, hai mươi tư đôi giày âm dưới chân cậu để làm cảnh à? Bây giờ cậu đã hiểu vì sao hằng năm ông nội cậu đều phải may cho cậu một đôi giày âm chưa? Bởi vì trong người cậu vẫn còn linh hồn của một người khác, nếu không mang giày âm, linh hồn kia đã sớm tạo phản rồi, cậu nghĩ cậu còn là cậu nữa không?
‘Dụng tâm lương khổ’! tôi chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung về những sắp đặt của ông nội, bắt đầu từ lúc tôi sinh ra, tất cả hình như đều đã được định sẵn, với lại tôi nghĩ, nếu không phải ông nội đột nhiên qua đời, vậy thì tất cả mọi chuyện, hẳn vẫn trôi qua bình yên. Nhưng nghĩ lại, cái chết của ông nội, có lẽ cũng nằm trong kế hoạch, vậy thì cuộc sống của tôi làm gì còn được như trước nữa?
( chú thích: dụng tâm lương khổ: nghĩa là dùng nhiều tâm cơ trí lực để suy đi tính lại sắp đặt chuyện gì đó.)
Nhìn bốn mươi tám tòa ngưu đầu bao phía xa xa, giống như rơi xuống từ trên trời, cắm xuống mảnh đất này. hơn nữa hai bên còn dựa sát vào nhau, có truyền thuyết nói rằng, đó là hai mươi tư đôi vợ chồng hạnh phúc ở trên trời, bởi vì phạm phải giới luật của trời, nên bị đày xuống hạ giới trấn áp mảnh đất này. nhưng chung quy chỉ là lời đồn đại, chuyện Tần Thủy Hoàng đuổi núi ra biển, chẳng phải cũng chỉ là lời đồn thôi đó sao?
Chờ một chút, hai mươi tư đôi vợ chồng, con số này vừa vặn đối ứng với hai mươi tư đôi giày âm trên chân tôi? và cả hai mươi tư ngôi mộ kia, tất cả, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Khi tôi nói suy nghĩ này cho Trương mù nghe, trên mặt anh ta không có chút gì gọi là khiếp sợ, chỉ bày ra bộ mặt ‘ông đây đã sớm biết’. nói:
- Không có những sơn thế đó thay cậu trấn áp, cậu cho rằng chỉ bằng một đôi giày âm, nhốt được linh hồn trong cơ thể cậu ư?
Tôi nói, ý là sao?
Trương mù nói:
- Tôi hỏi cậu, cậu nói cậu nhìn thấy hắn vài lần, vì sao hắn lợi hại như vậy, ngay cả tôi đều đánh không lại, nhưng cậu vẫn chẳng sao? hơn nữa mặc kệ là tôi hay Trần khờ, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua, vấn đề này, cậu từng nghĩ tới chưa?
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ chưa nghĩ tới vấn đề này.
Anh ta nói:
- Kết hợp với lời ông cụ kia nói, cậu thử nghĩ lại đi.
Trương mù bảo những lời ông cụ nói không phải do anh ta khống chế, vậy thì có nghĩa đúng là sáu mươi năm trước ông cụ đã từng gặp tôi, có phải là, một tôi khác, với vẻ ngoài hiện giờ của tôi, thực ra giống hệt nhau?
Nói cách khác, thực ra vẻ ngoài của tôi giống cái người sáu mươi năm trước kia? vậy thì, có thể giải thích vì sao thi thể bên trong mộ lại có vẻ ngoài giống hệt tôi. nhưng không phải lợi dụng cá Quy Khư như Trương mù nói, mà là ông bà nội tôi quả thực đã biết trước lớn lên tôi sẽ trông như thế nào?
Trương mù nghe xong phân tích của tôi, mặt tái đi, nói:
- Tôi bảo cậu phân tích bốn mươi tám tòa ngưu đầu bao, cho dù cậu phân tích đúng, cũng liên quan gì với tôi? tôi hỏi cậu, lẽ nào cậu chưa từng nghĩ tới thân phận của linh hồn kia là ai?
Trương mù vừa hỏi như vậy, kết hợp với sáu mươi năm trước, tôi gần như chỉ trong giây lát đã nghĩ tới Trương Mặc được hồi sinh, cuối cùng lại bị người thế hệ trước của ba nhà liên hợp lại dùng để lừa người thần bí nọ.
Tôi nói:
- Ý anh là…..?
Trương mù chưa nghe tôi nói xong đã gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là cái gã mãi không chết! lúc trước tôi vẫn chưa hiểu, nếu bảy phách của hắn nằm trong thân thể người giấy của ông nội tôi, vậy ba hồn của hắn đi đâu? Lúc đầu tôi tưởng là ở trong ‘quan tài lơ lửng’. nhưng nếu ba hồn thật sự ở trong đó, vậy vì sao có thể bị ba người chúng ta dễ dàng phá giải?
Nói đến đây, Trương mù dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Cho nên, năm đó ông nội cậu đã lưu tâm một chút, không phong ba hồn của hắn trong thi thể hắn, mà là lấy một hồn trong đó, đưa vào người cậu, bởi vậy khi đó học sinh cả tòa ký túc đều bị Câu Sinh Hồn, mỗi cậu không sao. đây cũng chính là lý do vì sao mỗi lần cậu nhìn thấy hắn, nhưng cậu lại không hề hấn gì. bởi vì nếu cậu chết, hắn cũng chết. bốn mươi tám ngưu đầu bao, cậu đưa mắt nhìn xem, có giống châu chấu trên cùng một sợi dây thừng* không? chính là đạo lý đó, bố cục này, làm cho hắn và cậu ‘đồng khí liên chi’. Cậu chết hắn cũng chết.
( chú thích: châu chấu trên cùng một sợi dây thừng: ý nói hai người gặp phải hoàn cảnh như nhau, ai cũng không trốn tránh được trách nhiệm. hoặc là nói muốn sống cùng sống muốn chết cùng chết. tương tự như câu ‘có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu’.)