Lời nói này của Trương mù không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là một liều thuốc kích thích hiệu quả. Khiến những lo lắng mấy ngày qua của tôi lập tức hóa thành cát bụi, tôi kích động hỏi Trương mù:
- Vậu còn chờ gì nữa, mau tới địa cung!
Từ sau khi anh ta ngoảnh đầu lại, mắt anh ta không còn chảy máu nữa. lúc này, nước mắt trên mặt anh ta đã được lau khô, nhìn không khác gì bình thường.
Trương mù nghe tôi nói vậy, tức giận lườm tôi, nhưng mắt anh ta nhỏ, nên tôi hoàn toàn không nhìn thấy rốt cuộc là ánh mắt khinh bỉ hay là cạn lời. sau đó anh ta nói:
- Cậu có biết đến địa cung như thế nào không?
Tôi lập tức ngây người, nói:
- Chẳng lẽ đây không phải là chuyện anh nên biết sao?
Anh ta cười lạnh một tiếng. nói:
- Hay lắm, tôi cũng không biết!
Tôi nói:
- Không thể nào! Anh là Trương mù, sao anh không biết được?
Trương mù nói:
- Tôi cũng là người, chứ không phải thần, đâu phải cái gì cũng biết?
Cũng đúng, anh ta nói không sai, là tôi cứ luôn cho rằng anh ta là một vị thần không gì không biết. thưc ra anh ta giống tôi, cùng lắm chỉ hơn tôi vào tuổi, có những chuyện anh ta không biết cũng là đương nhiên. Nhưng hiện tại biết có thể cứu được Lăng Giáng. Cả người tôi hưng phấn hẳn, nên mới quên béng đi mất.
Tôi nói:
- Vậy giờ phải làm sao?
Trương mù nhìn thoáng qua xung quanh, lại nhìn trăng máu trên đầu, thở dài một tiếng, nói:
- Đến hang sừng trâu.
Tôi gật đầu, chấp hành theo lời Trương mù trước, rồi mới hỏi:
- Vì sao đi đến đó?
Trương mù nhìn tôi, lại thở dài, nói:
- Haizz, mệt nhọc cả buổi, chúng ta vẫn nằm trong sự sắp đặt của người thế hệ trước thôi.
Tôi kinh ngạc nói:
- Vì sao lại nói thế?
Trương mù nói:
- Phiền cậu động não chút được không? cậu nghĩ xem, lần trước chúng ta đi xuyên qua hang sừng trâu cả buổi, cuối cùng chạy đến đâu?
Tôi bừng tỉnh hiểu ra:
- Xuyên tới đầu thôn!
Trương mù nói:
- Rồi sao nữa?
Tôi hưng phấn nói:
- Cho nên, rất có thể sẽ xuyên được qua cả bức tường?
Trương mù gật đầu:
- Không phải có thể, mà là chắc chắn, cậu đã hiểu vì sao Lưu Tang Y lại dẫn chúng ta đến hang sừng trâu chưa? Ý của chị ta, là muốn nói cho chúng ta biết con đường này, nhưng bởi vì chị ta là thợ nhân, lại không thể trực tiếp nói thẳng, nên mới dùng phương pháp đó ----- bịt cửa hang động lại, để chúng ta tự mình đi tìm. Tôi thật chỉ muốn gửi một câu đến người thế hệ trước, tổ sư bố nhà nó, tông môn nhà nó!
Nghe những lời của Trương mù, tôi lại lần nữa kinh ngạc về mấy người thế hệ trước, mỗi một việc bọn họ làm, đều không phải là ‘bắn tên không đích’. Đều có mục đích, có kết hoạch. Mười hai kim bài phong ba đình nhìn thì như nhắm vào nhà chúng tôi, trên thực tế, muốn dẫn chúng tôi vào hang sừng trâu, ngấm ngầm nói bí mật có thể xuyên thẳng ra đầu thôn cho chúng tôi biết.
Lúc ấy tôi cứ cảm thấy kì lạ, nếu Lưu Tang Y thật sự muốn giết cả nhà tôi, vậy chị ta sẽ không bố trí thợ đài của mười hai kim bài phong ba đình trong hang sừng trâu, chỉ cần chị ta bố trí ở nơi khác, tôi và Trương mù sẽ bị vây chết trong hang, còn thợ đài vẫn an toàn tuyệt đối.
Nhưng, nếu bố trí thợ đài trong hang, dựa vào bản lĩnh của Trương mù, chắc chắn tìm được thợ đài, từ điều này đã nói lên rằng Lưu Tang Y không muốn giết cả nhà chúng tôi. hơn nữa, chuyện này về sau chính chị ta đã nói, chị ta không qua nổi mấy ngày nữa. bởi vậy, mới dẫn chúng tôi đến hang sừng trâu, quan trọng nhất là, dùng người giấy của mười ba kim bài phong ba đình truyền tin tức cho chúng tôi ---- hang sừng trâu thực ra có thể thông đến đầu thôn.
Nghĩ đến đây, tôi mờ mịt nhìn bốn phía, tất cả đều thật quen thuộc, nhưng trong đó lại ẩn chứa bao nhiêu bí mật chưa biết, tôi cũng hoàn toàn không biết. một cảm giác xa lạ không hiểu sao xuất hiện, nháy mắt đã thổi quét toàn thân tôi.
Tôi tưởng rằng mỗi một chuyện mình gặp phải, đều là duy nhất, ít nhất thì trong suy nghĩ của tôi, tôi cảm thấy không có liên hệ gì. nhưng sự thật không phải vậy, từ sau khi ông nội mất, tất cả những chuyện tôi gặp phải, không hề tồn tại độc lập, chúng nó có liên hệ với nhau, mà vào thời điểm tất yếu, còn có thể phát huy tác dụng thật lớn. chẳng qua, tôi không giống Trương mù, trước lúc mọi chuyện diễn ra, không thể tiên đoán được việc này có thể liên quan đến việc kia, có lẽ, đây là điểm khác với người thường của anh ta.
Nhìn núi xanh kéo dài đằng xa, dưới ánh trăng sắc máu, nom thật giống những con sư tử đang còn ngủ đông. Mà tôi của giây phút này, chỉ muốn học theo câu cửa miệng của Trương mù, tiên sư bố nhà nó, tông môn nhà nó!
Không có nguyên nhân gì khác, chỉ là cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị người thế hệ trước đè bẹp. mặc kệ chúng tôi làm cái gì, hầu như đều bị bọn họ đoán trước, nhưng cũng đã sắp xếp đường lui cho chúng tôi, cảm giác này, thật giống một con rối, khó chịu vô cùng! Mà Trương mù và Lăng Giáng. Chắc cũng từng trải qua cảm giác này, cho nên mới muốn vội vàng phá vỡ mệnh cục chín chữ.
Trước lúc tiến vào hang sừng trâu, không hiểu sao tôi bỗng thấy sờ sợ, bởi vì những chuyện xảy ra trong đó, hiện tại vẫn còn rõ một một trong đầu. nhất là tiếng thét đứt gan đứt phổi của Lưu Tang Y. tôi cũng rất bài xích. Bên trong kia tối om u ám, khiến người ta có một cảm giác áp lực khó tả.
Nhưng Trương mù nghĩ cũng không nghĩ, đi thẳng vào trong, thấy tôi chưa đi, còn vẫy vẫy tay, sau đó liếc nhìn đầu ngón tay tôi, lại móc ra vài tờ giấy trắng trong túi, dính lên trên. Nhưng tôi thấy rõ, giấy trắng dính lên, liền biến thành màu đỏ. Xem ra sắp không áp chế được rồi, nhìn thấy thay đổi trên ngón tay, Trương mù nhíu mày, nói một tiếng:
- Nhanh lên đi.
Tôi vội vàng theo sau, hỏi:
- Tôi trúng thi khí âm thi, có phải cũng là do người thế hệ trước sắp đặt?
Trương mù đang đi phía trước lắc lắc đầu:
- Tôi không biết, đám người thế hệ trước, đều là những nhân vật thành tinh, nắm rất chắc tâm lý con người. có lẽ đã đạt tới trình độ ai ai cũng ghen tị rồi. với lại tôi dám cam đoan, Lưu Tang Y vạch cho chúng ta con đường này, nhất định là chưa thương lượng với đám người ông nội cậu, nhưng ông nội cậu chắc chắn biết Lưu Tang Y sẽ làm vậy.
Tôi hỏi, vì sao?
Anh ta đáp:
- Đây là khả năng hiểu lòng đối phương giữa bọn họ, cậu nghĩ xem, thôn Vương gia đều nằm trong đại mộng xuân thu, ông nội cậu và Lưu Tang Y cũng là người bên trong đại mộng xuân thu, nếu hai người bọn họ trao đổi kế hoạch với nhau, vậy thì Bành Giam kia nhất định biết ngay, cho nên khi Lưu Tang Y nhìn thấu bố cục của ông nội cậu, chị ta tình nguyện chết cũng phải nói bí mật thông đạo này cho hai chúng ta biết.
Tôi hiểu ý Trương mù, Lưu Tang Y vốn có thể không cần chết, nếu chị ta không cố cưỡng ép thi triển mười hai kim bài phong ba đình. Nhưng khi đó có lẽ chị ta đã hiểu ra kế hoạch của ông nội cậu, nên mới lấy tính mạng ra bất chấp, dùng phương thức đặc biệt này, nói mật đạo hang sừng trâu cho chúng ta biết. đây không phải là ‘không cần nói cũng hiểu lòng đối phương’ giữa bọn họ, thì còn là cái gì?
Chuyện đến giờ tôi càng ngày càng tò mò, vì sao bọn họ phải tình nguyện hy sinh tính mạng mình, cũng phải bảo vệ đám tiểu bối chúng tôi? Trần Hữu Tín chết vì Lăng Giáng, Trương Tiệm, ông nội tôi, Lưu Tang Y, còn có Trương Mặc, thậm chí là mẹ tôi, đều chết vì ba người tiểu bối chúng tôi. Bọn họ làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Trương mù nói:
- Tôi cũng không hiểu vì sao, nhưng tôi cảm thấy, khoảng cách với chân tướng sự việc, đã không còn xa, có lẽ, nằm bên trong cỗ quan tài kia.
Tôi nói, vì sao lại nói vậy?
Anh ta đáp:
- Đơn giản nhất, Lăng Giáng chết, với tính khí của cậu, nhất định muốn đi cứu, chỉ dựa vào cái này, tôi dám khẳng định, tất cả bí mật đều nằm trong quan tài, lại nói, cậu nghĩ xem, gã mãi không chết Tưởng Viễn Chí sợ hãi quan tài kia, bây giờ chúng ta lại lao tâm khổ tứ tìm đủ mọi cách để mở quan tài, tất cả mọi chuyện, đều có liên quan đến cỗ quan, thế này còn chưa hiểu sao?
Tôi gật đầu, quả thật như thế, nhưng bên trong quan tài, rốt cuộc cất giấu bí mật gì?
Trương mù cười khà khà, nói:
- Thằng ngốc, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, đại mộng xuân thu, một giấc mộng một ngàn một trăm năm, rốt cuộc là mơ cái gì?
Nói đến đây, tôi đã đi theo Trương mù rẽ ngang rẽ dọc ra khỏi hang sừng trâu, đúng như lời Trương mù đoán, nơi này quả nhiên thông tới đằng sau bức tường, chúng tôi thuận lợi đi ra khỏi thôn Vương gia thứ ba!
Đối với câu hỏi của Trương mù, tôi không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì chính tôi cũng không biết.
Chúng tôi đi dọc theo mộ đạo một đoạn, liền nhìn thấy lối rẽ, đi theo lối rẽ xuống phía dưới một đoạn, rất nhanh, chúng tôi đã đến một lối vào, gần như chỉ cần liếc mắt là tôi nhận ra ngay, phía trước chính là địa cung chúng tôi từng đến!
Vừa vào trong, tôi đã nhìn thấy cách đó không xa, có người đang quỳ thành một hàng, hướng mặt vào địa cung chìa tay lên , đầu buông xuống, thành kính vô cùng.
Trương mù nói khẽ một câu:
- Câu Sinh Hồn!
Một bóng người từ từ xuất hiện từ trong bóng tối, đúng là Tưởng Viễn Chí!