Nhìn thấy cái đầu chậm rãi ngoi lên khỏi mặt nước, trong đầu tôi kêu ‘đoàng’ một tiếng, cảm giác được trái tim mình đã ngừng đập ngay trong giây phút này, hít một hơi ô-xi vào trong phổi, đều quên mất thở ra, thiếu chút nữa nghẹn chết.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ rất nhanh, tôi cảm giác được não mình thiếu ô-xi, sự việc trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
‘Đông’ một tiếng, trái tim tôi mới bắt đầu đập, thở hắt ra một hơi, tôi liều mạng hít lấy hít để không khí lạnh như băng, để chứng minh tôi vẫn còn sống.
Lúc tôi bị cái tay của Vương Nhị Cẩu đẩy mạnh vào ao cá, miệt dao đã rời tay, rơi xuống nước, đợi tới khi tôi khôi phục lại hô hấp, mới bắt đầu mò mẫm tìm miệt dao trong ao, đây là vũ khí duy nhất trong tay tôi.
Nhưng động tác lại không dám quá mạnh, sợ kinh động tới cái đầu đang chậm rãi ngoi lên.
Ao cá không quá lớn, nhưng nước giữa ao lại khá sâu, tôi chỉ có thể lên bờ bằng cách đi tới chỗ bờ ao lúc trước bị đẩy xuống, nhưng có một vấn đề, bé gái kia vừa hay chắn giữa tôi và bờ ao, tôi muốn lên bờ, nhất định phải đi qua người nó!
Tôi vừa mò miệt dao, vừa nhẹ nhàng di chuyển trong nước, ánh mắt vẫn không di chuyển, nhìn chằm chằm bé gái có cái đầu cột tóc đuôi ngựa, tôi không nhìn thấy mắt nó, không biết có phải nó đang nhìn tôi chằm chằm sau lớp tóc hay không, hoặc là nói, nó căn bản không có mắt, bởi vì, nó không có mặt!
Tôi còn chưa đi được vài bước, bé gái đã hoàn toàn thò ra khỏi mặt nước, một cái bím tóc đuôi ngựa ướt sũng hiện ra trước mắt tôi, nếu không phải từng nhìn thấy mặt còn lại của nó, nhất định tôi sẽ nghĩ, đây là sau gáy.
Tôi lặng lẽ di chuyển sang một bên, đã sắp tới cạnh bé gái, nhìn từ góc độ của tôi, hai bên đầu của bé gái đều cột một bím tóc đuôi ngựa, thật giống như, một đôi song sinh bị cắt mất nửa đầu, sau đó, nối hai cái gáy lại với nhau, nếu không phải tôi bắt buộc phải chú ý động tĩnh của bé gái, tôi thề, tôi chắc chắn không muốn nhìn hình ảnh này lâu như thế.
Không biết là bởi vì nước trong ao quá lạnh, hay là sợ hãi, toàn thân tôi đã bắt đầu run cầm cập, răng cắn vào nhau, tôi lo lắng âm thanh này sẽ thu hút sự chú ý của bé gái, vì thế cố gắng cắn chặt răng, khiến chân răng đều sắp chảy máu.
Hai tay tôi không nhàn rỗi, vừa di chuyển vừa mò mẫm đáy ao, nhưng lọt vào trong tay chỉ có bùn đất.
Đột nhiên, tôi đụng phải một cái gì đó cưng cứng, trong lòng vui mừng, tưởng đã mò được miệt dao, vì thế tôi ra sức nhấc ra khỏi mặt nước, nhưng --- lại là một cái chân của bé gái!
Tôi sợ tới mức vội vã buông tay, lúc này, cái đầu của bé gái động đậy, nó dùng một bên bím tóc hướng về phía tôi, nói:
- Anh ơi, anh tìm thấy mặt của em chưa?
Nói xong, nó lại quay đầu đi, dùng một bím tóc khác hướng về phía tôi, hỏi tiếp:
- Anh ơi, mặt này xinh, hay là mặt vừa nãy xinh?
Tôi không dám trả lời, tôi lo lắng vẫn là ma gọi tên, có điều nếu đã bị phát hiện, tôi cũng không cần thiết phải cố gắng không gây ra động tĩnh, vì thế tôi mới đứng dậy đi về hướng bờ ao, còn về miệt dao, chỉ cần tìm thấy Trương mù, quay lại lấy sau cũng được.
Nhưng tôi còn chưa đi được hai bước, liền cảm thấy dưới chân chênh vênh, trực tiếp ngã vào trong ao cá, lúc này tôi nhớ tới cánh tay của Vương Nhị Cẩu vẫn còn, nhất định là hắn đang nắm chân tôi!
Tôi muốn lật người lại, nhưng phát hiện đầu mình bị một bàn tay nhỏ bé ấn xuống nước, bên tai tôi vang lên một tiếng nói:
- Anh trai à, anh không giúp em tìm được mặt, em sẽ dìm chết anh!
Bạn có thể tưởng tượng được thứ âm thanh đó không? rõ ràng là tiếng nói của một bé gái, nhưng lại nói, muốn dìm chết bạn, đây là một cảm giác tuyệt vọng như thế nào?
Hai tay tôi chống dưới đáy ao, đáng tiếc dưới đáy ao toàn bộ đều đã bùn lầy, căn bản không thể mượn lực, một chân bị tay của Vương Nhị Cẩu kéo, một chân còn lại dẫm dưới đáy ao, tư thế này căn bản không thể đứng vững, chỉ có mỗi lần bị bé gái ấn đầu vào trong nước, tay của tôi mới chống được xuống đáy ao, sau đó mượn lực hướng lên trên một chút, để hít chút không khí.
Bé gái vừa ấn đầu tôi vừa nói:
- Anh trai, bây giờ anh đã biết cảm giác bị dìm chết như thế nào chưa?
- Anh trai, anh đừng sợ, năm đó em cũng chết như vậy.
- Anh trai, anh có biết vì sao mặt của em không thấy đâu nữa không?
- Anh trai, em nói cho anh biết, em đã nhìn anh lớn lên từng ngày đấy.
- Anh trai à, anh không biết đó thôi, thực ra em vẫn luôn đi theo sau lưng anh, đáng tiếc, anh chưa bao giờ nhìn thấy em.
- Anh trai ơi, lúc trước ông nội nói với em, thực ra chết đi còn tốt hơn là sống, anh nói xem, có phải không?
- Nhưng anh à, năm đó em mới tám tuổi! em nào biết phân biệt sống và chết?
Câu nói cuối cùng, bé gái gần như gào muốn rách họng, âm thanh thê lương kia, khiến lỗ tai tôi đau nhói, hai tay nó đột nhiên dùng sức, ấn đầu tôi xuống tận đáy ao, mũi tôi thậm chí đã chạm vào bùn lầy dưới đáy.
Tôi không biết ‘ông nội’ mà nó nói là ai, nhưng tôi lờ mờ có cảm giác, hình như có liên quan đến ông nội tôi, nhưng hiện tại, không thể suy nghĩ quá nhiều, bởi vì tôi cảm thấy nước đã chui vào trong phổi mình, cũng là bởi vì bé gái ấn đầu tôi xuống tận đáy ao, hai tay tôi chống xuống dưới, chống lên bùn đất cứng rắn dưới ao, lần này, tôi không chống lên trên, mà chống lùi ra sau.
Trong lúc lui ra sau, tay tôi hình như bị thứ gì đó cứa, rất đau, có lẽ chảy máu rồi, tôi lập tức hiểu ra, đây chính là miệt dao, tôi đưa tay ra lần mò, quả nhiên đúng là miệt dao dài dài.
Tôi cầm miệt dao lên, đầu của bé gái vừa hay trôi tới, hai tay tôi nhấc miệt dao, chém từ trên xuống dưới, tôi nhìn thấy bé gái bị tôi chém đứt thành hai nửa, trôi trên mặt nước, một bên bím tóc đuôi ngựa còn hơi ngẩng lên cao .
Tôi lại ngồi xổm xuống, dùng miệt dao hung hăng chém vào tay Vương Nhị Cẩu, cái tay kia lập tức buông ra, tôi bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy lên trên bờ.
Mới vừa lên bờ, còn không kịp thở, đã thấy ‘hai nửa’ bé gái đồng thời đứng dậy, ‘bọn chúng’ cùng lúc đưa tay lên sờ ‘mặt’ mình, tưởng rằng đã tìm thấy mặt, nhưng lại sờ thấy một ‘mặt’ toàn tóc, tôi nghe thấy ‘bọn chúng’ hướng về phía tôi gào lớn:
- Mặt của tao đâu! ? mặt của tao đâu?!
Chỉ trong nháy mắt ‘hai bé gái’ đã xuất hiện trước mặt tôi, ‘một đứa’ kéo tóc, ‘một đứa’ vồ lấy gương mặt tôi, ‘hai đứa’ đồng thanh hô:
- Trả mặt lại cho tao! Trả mặt lại cho tao!
Trong tay cầm miệt đao, không biết lấy đâu ra sức lực, vung dao hất ngã ‘hai bé gái’ xuống đất, sau đó xoay người cong lưng, học theo Trần tiên sinh lúc đối phó mèo đen, hô to một tiếng ‘Tra’. Hai tay cầm ngang miệt dao, đập văng nửa ‘bé gái’ còn lại.
Lúc này, da đầu tôi đau xót, tóc của tôi bị nó rứt rụng.
Tôi lại lùi ra sau mấy bước, sau đó ‘hai bé gái’ dần dần hợp lại làm một, biến thành bộ dạng lúc trước, tôi thấy dưới hai bím tóc đuôi ngựa, nứt ra một lỗ hổng, rất giống đang há miệng, nó ném tóc tôi vào ‘ miệng’, vừa nhai vừa nói:
- Anh trai ơi, tóc của anh ngon quá.
Ăn xong, trong miệng còn thò ra một thứ nhìn như lưỡi, liếm liếm tóc, sau đó há miệng cười với tôi.
Tôi sợ tới mức xoay người bỏ chạy, cũng không quay đầu lại nhìn, không ngờ, lại một mạch chạy đến cửa nhà mình.
Tôi cho rằng chỉ cần tôi vào nhà, tìm thấy bố mẹ, thì tất cả mọi chuyện đều kết thúc, nhưng khi tôi đẩy cửa, tôi lại nhìn thấy, một người toàn thân ướt sũng, tay cầm miệt dao, mặc quần áo giống hệt tôi, hắn đang đứng trong sân, mở to mắt, nhếch miệng, nở nụ cười ‘quỷ dị’ với tôi.
Mà người này, giống tôi như đúc!
Tôi còn nhớ hắn, đêm đó tôi đã nhìn thấy ‘chính mình’ qua khe cửa nhà thợ xây Trần.
Hắn giơ miệt dao, cười quỷ dị bổ xuống người tôi…..