Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 72 Giữa ao cá

Đột nhiên, Trương mù quay đầu về một hướng khác, hô to một tiếng:

- Thằng chó nào nhìn trộm ông?

Tôi sợ tới mức vội vàng quay đầu lại. nhưng chỉ nhìn thấy bụi cỏ khẽ động đậy, không khác lắm so với lúc bị gió thổi, cũng không có thấy người nào.

Tôi vốn còn định hỏi có phải Trương mù nghe nhầm rồi không, có lẽ là một con vật gì đó.

Nhưng không đợi tôi mở miệng, Trương mù đã ném con miệt dao nhỏ hơn một số vào trong tay tôi, sau đó nói:

- Cậu xuống nước vớt họ Trần kia lên, tôi đuổi theo thằng chó kia, cảm giác người đó nhìn tôi, giống hệt cảm giác tối qua bị ánh mắt kia giám sát ở đền thờ, nhất định là cùng một người, hôm nay ông không giết chết hắn, thì không thể được!

Nói xong, Trương mù lập tức chui vào bụi cỏ, mấy giây sau đã biến mất.

Tôi quay đầu, nhìn thoáng qua ao cá, tôi nhớ lúc còn nhỏ, thường hay cùng bạn cùng lứa đến đây tắm, nhưng về sau nghe nói xảy ra chuyện, bố mẹ không cho tôi đến đây nữa, cho dù có nhiều lúc lén lút đến, cũng không nhìn thấy đồng bọn, nhưng mặc kệ thế nào, năm tháng lúc nhỏ vẫn vô cùng tươi đẹp khó quên, tháng năm hiện giờ cũng khó quên, nhưng muốn nói tươi đẹp, thật không đúng chút nào.

Tôi cởi giày, định học theo Trương mù ngậm miệt dao vào trong miệng, nhưng tôi thử vài lần, phát hiện răng của mình không có bản lĩnh đó, rơi vào đường cùng, chỉ đành giắc vào thắt lưng, chỉ hy vọng, đến lúc đó đừng bị chìm xuống.

Từ sau khi bị bố mẹ cấm đến ao cá, đây là lần thứ hai gần đây nhất xuống nước, lần đầu là không tự nguyện bị lôi xuống, lần thứ hai lại là vì cứu người.

Nói thật, hiện giờ tôi sợ ao cá, không kém cạnh hơn bất cứ nơi khủng bố nào, cái khác không nói, chỉ nói cái đầu bé gái ngoi ra từ dưới nước, tôi nghĩ sau này trong các giấc mơ, nhất định sẽ còn gặp phải vô số lần, còn cả cánh tay chìm trong nước của Vương Nhị Cẩu, ngộ nhỡ nó đang chờ tôi bơi tới giữa hồ, lại lần nữa kéo chân tôi, vậy có phải tôi sẽ bị chết sặc hay không?

Nhưng đã không quan tâm được nhiều như vậy, tôi bơi được một đoạn, cố gắng không để cho não của mình xuất hiện cảnh tượng tối qua, nhưng con người chính là như vậy, càng nhắc bản thân không được làm cái gì, lại càng nhịn không được đi làm cái đó, hiện tại trong đầu tôi, toàn bộ đều là cảnh tượng bé gái có hai bím tóc đuôi ngựa, từ từ thò ra khỏi mặt nước, tôi thực sự sợ tới lúc bơi tới cạnh Trần tiên sinh, cái đầu kia sẽ xuất hiện.

Có điều sợ thì sợ, việc thì vẫn phải làm, cũng không thể trơ mắt nhìn Trần tiên sinh cứ vậy chết đuối trong ao cá? Tôi không biết vì sao Trương mù lại yên tâm để tôi cứu Trần tiên sinh, bởi vì theo tôi thấy, Trần tiên sinh sắm trên mình vai diễn lợi hại như vậy, mà cũng bị dìm trong ao cá, một sinh viên đại học năm tư như tôi, còn không phải bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chúng nó giết chết?

Cũng may, mắt thấy sắp tới gần Trần tiên sinh, cả quá trình không xảy ra chuyện gì, đúng lúc này, trong đầu tôi đột nhiên lóe qua một suy nghĩ, suy nghĩ này vừa xuất hiện, lông tơ toàn thân đã dựng thẳng lên, đống cá chết lúc trước đâu?

Trên đường chạy tới đây, chúng tôi không nhìn thấy thôn đân đến vớt cá, cá chết rồi thì càng không thể tự mình chạy trốn, nhiều cá như thế, đi đâu rồi?

Nghĩ đến đây, cơ thể chìm trong nước của tôi không nhịn được rùng mình một cái, thầm nghĩ, phải nhanh chóng đưa Trần tiên sinh lên bờ, nếu cứ để ông ấy ngâm trong nước như vậy, đến lúc đó người không chết đuối, nhưng tay chân sưng phù lên, còn mệt hơn.

Khoảng cách với Trần tiên sinh chỉ còn một cánh tay nữa, tôi tiến lên một bước, thân mình nhoài ra một chút, đưa tay bắt lấy cánh tay của Trần tiên sinh, theo lý mà nói, tôi duỗi chân thò tay, nói thế nào cũng có thể đưa tay ra dài hơn khoảng cách một cánh tay, lại không thể bắt được Trần tiên sinh, nhưng sự thật, là tôi bắt hụt! Trần tiên sinh vẫn cách tôi khoảng chiều dài một cánh tay.

Tôi trừng mắt nhìn, thầm nghĩ chẳng lẽ mình hoa mắt ?

Tôi cảm thấy khả năng là rất lớn, dù sao trên mặt nước, vật thể được phân thành hai ranh giới, rất khó hình thành hình nổi trực quan, như vậy, cũng rất dễ xuất hiện khác biệt, vốn dĩ khoảng cách chỉ có một cánh tay, thực ra rất có khả năng là vài cánh, có một câu tục ngữ rất hay, ‘gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời’, chính là đạo lý này.

(nguyên tác: 望山跑死马 – Sam dịch theo cách sao cho gần gũi với người Việt nhất, nên Sam dùng câu: ‘gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời’, chứ thật ra câu trên không phải là tục ngữ của Việt Nam mình nhé. )

Vì thế tôi lại tiếp tục duỗi chân ra, đi lên trước, bơi khoảng vài mét, Trần tiên sinh vẫn cách tôi một cánh tay, tôi không bị cận thị, tầm nhìn của tôi sẽ không xuất hiện độ sai lệch, một cánh tay và hai cánh tay, cảm giác chắc chắn khác nhau, vì sao tôi không đến gần được?

Tôi lại lấy ra câu tục ngữ ‘gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời’ để an ủi bản thân, hơn nữa, lần này tôi nhìn chằm chằm thân người Trần tiên sinh, nếu ông ấy động đậy, tôi nhất định sẽ phát hiện.

Lại bơi vài mét, khoảng cách của tôi và Trần tiên sinh vẫn là một cánh tay.

Tôi ngẫm nghĩ, nên dừng lại nhìn xem vị trí hiện tại của mình, tôi bơi nãy giờ, nhất định đã bơi qua giữa ao rồi, thế là, tôi thử dùng chân giẫm lên đáy ao, nhưng sau khi giẫm vài lần, phát hiện vẫn chưa chạm được đáy ao, mặt nước đã cao hơn mũi tôi, nhất định vẫn đang ở giữa ao.

Không thể tiếp tục bơi nữa, nhất định đã có vấn đề, tôi dừng lại, dùng hai chân đạp nước, dùng cách nói trong thôn tôi, gọi là ‘đạp nước’, có thể bảo đảm thân mình không bị chìm xuống, tôi dùng sức đạp một cái, muốn cao hơn cơ thể Trần tiên sinh, nhìn bờ ao để xác định vị trí của mình.nhưng vừa nhìn, thiếu chút nữa đã sặc một ngụm nước vào phổi.

Tôi nhìn thấy giày của mình trên bờ!

Lúc xuống nước, tôi đặt giày bên bờ ao, sau khi xuống vẫn luôn bơi về phía Trần tiên sinh, giữ lúc đó không bơi vòng lại, nếu như vậy, giày của tôi có lẽ vẫn luôn ở sau lưng, chứ không phải ở trước mặt!

Nhưng hiện giờ, giày của tôi lại ở ngay trước mặt, Trần tiên sinh cũng ở trước mặt tôi, nói cách khác, không biết từ lúc nào, tôi đã thay đổi hướng bơi, hơn nữa, còn bơi qua thân thể của Trần tiên sinh?

Sao có thể? Tôi vẫn liên tục bơi thẳng tới phía Trần tiên sinh, Trần tiên sinh cũng luôn ở trước mặt tôi, vì sao tôi có thể xoay một trăm tám mươi độ? Mà tự bản thân tôi lại hoàn toàn không biết?

Nhất định không đúng, chỉ cần thân thể của Trần tiên sinh ở trước mặt tôi, vậy phương hướng nhất định sẽ không thay đổi, trừ phi --- trừ phi thân thể của Trần tiên sinh đang di chuyển!

Đây là lời giải thích duy nhất, nếu không, giữa ban ngày ban mặt, còn gặp ma?

Vì để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, tôi lại bơi tới gần thân người của Trần tiên sinh, chẳng qua, lần này tôi không bơi tự do, mà đổi thành bơi ếch, mỗi một lần bơi lên trước, sẽ ngẩng mạnh đầu lên, lướt qua thân thể Trần tiên sinh, nhìn phương hướng giày của tôi trên bờ.

Quả nhiên, bơi lên trước vài lần, giày của tôi đã chuyển sang bên tay phải, nói cách khác, thân thể của Trần tiên sinh đúng là đang di chuyển, hơn nữa, còn dẫn dụ tôi bơi vòng quanh giữa ao.

Vì sao ông ấy phải làm vậy, chẳng lẽ ông ấy không muốn lên bờ? hay là nói, tự ông ấy cũng không thể khống chế thân thể mình? Những con cá chết biến mất, thân thể Trần tiên sinh tự di chuyển, chuyện này càng nghĩ càng quỷ dị.

Tôi nói với Trần tiên sinh:

- Trần tiên sinh, ông đừng đùa với cháu nữa, nếu ông đã có thể di chuyển, vậy tự ông lên bờ đi.

Trần tiên sinh không đáp lời, vẫn nổi trên mặt nước, lúc này tôi mới phát hiện ra một vấn đề, tôi chỉ có thể nhìn thấy tóc sau gáy ông ấy, vậy là, ông ấy nằm úp mặt xuống nước, nói cách khác, miệng vào mũi, đều ở trong nước.

Từ lúc tôi bơi đến cho tới hiện giờ, ít nhất cũng phải bảy tám phút, trước nay chưa từng nghe nói có người có thể nín thở bảy tám phút, nếu ông ấy còn sống, thì hít thở thế nào? Nếu đã chết, sao còn có thể di chuyển?

Nghĩ đến đây, tôi lại gọi Trần tiên sinh vài tiếng, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.

Nơi này rất quỷ dị, tôi quyết định phải lên bờ trước.

Khi bắt đầu có suy nghĩ này, cả người tôi bắt đầu sợ hãi, bởi vì tôi không nhìn thấy sâu dưới đáy ao có gì, chúng nó, có phải đang ở ngay dưới thân tôi, di chuyển cùng tôi hay không?

Càng nghĩ như vậy, tôi lại càng sợ hãi, cứ có cảm giác trong nước sâu, sẽ có cái gì đó ngoi lên, tôi đổi một phương hướng, bơi sang bên phải, cũng chính là chỗ tôi đặt giày.

Nhưng sau khi bơi được khoảng bảy tám phút, tôi phát hiện, chân của tôi vẫn chưa chạm đáy ao!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất