Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 74 Xương trắng chồng chất

Cá chuyên ăn thịt người!

Tưởng tượng đến chuyện này, dạ dày tôi bỗng cuồn cuộn, tôi cẩn thận nhớ lại những năm gần đây, tôi không ăn cá trong ao, cũng may, từ nhỏ đã không thích ăn cá, cho nên đến tận bây giờ, chưa từng ăn qua cá trong ao, không chỉ có tôi, mà cả nhà tôi đều không thích ăn cá.

Nhưng, không có nghĩa là những người khác trong thôn không thích ăn, tưởng tượng đến cảnh bọn họ ăn cá, mà còn là cá ăn thịt người để lớn lên, tôi thiếu chút nữa nôn ọe.

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, hỏi Trần tiên sinh:

- Làm gì bây giờ?

Trần tiên sinh nghĩ nghĩ. Sau đó quyết đoán nói:

- Tìm người đến đào ao cá lên, hút cạn nước trong ao!

Tôi gật đầu, nghĩ, đúng là chỉ có thể làm vậy, chẳng là, chỉ sợ thôn dân không đồng ý, dù sao thời gian ao cá hiện diện trong thôn còn lớn tuổi hơn cả tôi, hơn nữa, người trong thôn thường hay đến đây bắt cá ăn, hiện tại muốn hút cạn nước ao, có lẽ sẽ bị ngăn cản rất gay gắt.

Chúng tôi quyết định trở về tìm người, lúc trên đường, nhìn thấy Trương mù hùng hùng hổ hổ đi tới, anh ta vừa thấy chúng tôi, câu nói đầu tiên chính là:

- Tông môn nhà nó, mất dấu rồi!

Sau đó, anh ta nhìn Trần tiên sinh nói:

- Trần khờ, ông vẫn chưa chết đuối à?

Trần tiên sinh đáp:

- Tiểu Dương nói với tôi rồi, nhưng tôi căn bản không rơi xuống nước!

Trương mù hỏi:

- Đã có chuyện gì? Người nằm úp trong ao không phải ông?

Trần tiên sinh trả lời:

- Không phải tôi, tôi nghĩ, có lẽ là cá Quy Khư!

Trương mù hỏi:

- Cá Quy Khư? Tôi biết Quy Khư, nhưng cá Quy Khư, là thứ gì?

Thế là Trần tiên sinh lại nhắc lại những lời lúc trước đã nói với tôi, lúc này Trương mù mới hiểu ra, nói:

- Tông môn nhà nó, ngay cả ánh mắt của ông đây cũng bị lừa, cá Quy Khư này ghê gớm vậy sao? tìm người đào ao cá, tôi muốn xem xem, cá Quy Ngư rốt cuộc trông như thế nào!

Tôi nói, Trần tiên sinh cũng có ý tưởng này.

Trương mù liếc nhìn Trần tiên sinh, nói:

- Trần khờ cũng có lúc thông minh, không tồi, mở mang đầu óc rồi!

Tôi hỏi Trương mù:

- Vừa rồi anh chạy đi đâu, anh có biết tôi thiếu chút nữa không bơi ra khỏi ao được không!

Trương mù tức giận lườm tôi nói:

- Tiện nhân đúng là già mồm, bây giờ không phải cậu vẫn khỏe mạnh đó sao?

Có lẽ Trương mù hơi áy náy, nên anh ta lại nói:

- Tôi đuổi theo hắn đến đền thờ, sau đó mất dấu, cứ như biến vào trong hư không.

Tôi hỏi, anh không tiến vào đền thờ xem xét?

Trương mù nói:

- Tôi đều đã đuổi tới đền thờ, có thể không đi vào sao? giống lần trước, không tìm thấy gì , có điều, cũng không hẳn là gì cũng không tìm thấy, cậu có biết tôi phát hiện ra cái gì không?

Tôi đáp, không biết.

Trương mù lấy ra một cuốn sách, tôi vừa nhìn, đã biết là gia phả thôn Vương gia tìm thấy tối qua.

Anh ta nói:

- Quyển gia phả này có chút thú vị, cậu có muốn xem một chút không?

Tôi nhận lấy gia phả, lật mấy trang, phát hiện, trong đó không có tên của thôn dân! Không chỉ không có tên, ngay cả họ đều đã thay đổi! không còn là họ Vương, mà là họ Bành!

Tôi hỏi Trương mù:

- Anh lấy gia phả thôn khác cho tôi xem làm gì?

Trương mù đáp:

- Cậu lật ra sau xem đi.

Vì thế, tôi nhẫn nại, vừa đi vừa lật, giống với gia phả bình thường, bên trong đều ghi lại ngày tháng năm sinh, tên và quan hệ huyết thống của mỗi người, cứ xem tiếp, cũng không có chỗ nào bất thường.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy trên hàng đầu tiên của một trang giấy, xuất hiện một người mang họ khác!

Đối với một thôn làng xa xôi như chỗ chúng tôi mà nói, quan niệm người trong dòng tộc, đã ăn sâu bám rễ vào trong tư tưởng bọn họ, cho dù là ở rể, cũng không thể xuất hiện trên gia phả, sau khi chết cũng không được chôn vào phần mộ tổ tiên, nhưng vì sao tên của người khác họ này, lại có thể xuất hiện trên gia phả?

Tôi tiếp tục lật tờ phía sau, phát hiện phía sau không có gì, sau đó tôi lại nhìn tên của người khác họ đó, Vương Nông Hữu.

Tôi cứ có cảm giác tên người này rất quen, giống như lúc trước đã từng nghe qua, nhưng trong chốc lát, lại không thể nhớ ra.

Trương mù nói:

- Đã nhìn ra vấn đề chưa?

Tôi nói:

- Vì sao trên tờ cuối cùng trong gia phả, lại xuất hiện họ của một người ngoài?

Trường mù nói:

- Cái thằng ngốc này, cậu lại xem cuốn gia phả này.

Nói xong, Trương mù lại lấy ra một cuốn sách từ trong cạp quần, vẫn là một cuốn gia phả.

Trong lòng tôi nghĩ, gia phả của tất cả các thôn đều được cung phụng ở nơi cao nhất, hầu hạ giống như hầu hạ Thiên Vương Lão Tử, anh hay lắm, thế mà dám kẹp gia phả nhà người ta trong cạp quần, nếu bị người khác phát hiện, còn không lột da anh?

Tôi nhận lấy cuốn gia phả trong tay Trương mù, lật từ đầu cho đến cuối, cuốn giả phả lần này tôi xem, chính là cuốn gia phả nhà họ Vương tìm thấy tối qua.

Tôi vẫn lật đến cuối, bên trong không xuất hiện một người khác họ, tất cả đều mang họ Vương.

Khi tôi nhìn tờ cuối cùng, tôi đột nhiên nhìn thấy một cái tên quen thuộc --- Vương Nông Hữu!

Hiện tại cuối cùng tôi cũng nhớ Vương Nông Hữu là ai, ông ấy là thôn trưởng đầu tiên của thôn chúng tôi.

Tôi mỗi tay cầm một quyển gia phả, so sánh với nhau, trên gia phả nhà họ Bành, Vương Nông Hữu là người ngoài họ, nhưng trong gia phả nhà họ Vương, Vương Nông Hữu rõ ràng là thôn trưởng nhậm chức đầu tiên.

Tôi hỏi:

- Thế này là sao, sao có thể có hai quyển gia phả?

Trương mù nói:

- Đó là bởi vì, ngay từ đầu, thôn các cậu mang họ Bành, cuối cùng, bị Vương Nông Hữu ‘thay vua đổi chúa’, cũng có nghĩa, lúc trước, có lẽ được gọi là thôn Bành gia?

Tôi đã hoàn toàn ngẩn người, từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh đều mang họ Vương, tất cả mọi người nói cho tôi biết, quê quán của tôi được gọi là thôn Vương gia, nhưng hiện tại, Trương mù lại nói, thôn làng theo tôi lớn lên có tên là thôn Bành gia, cảm giác này thật giống như, bạn vẫn luôn nghĩ bố bạn chính là bố bạn, nhưng cuối cùng, mẹ bạn lại nói cho bạn biết, bố của bạn thật ra là bác hàng xóm cạnh nhà, khiến người ta khó chấp nhận đến nỗi muốn chết!

Từ sau khi ông nội mất, tôi cảm thấy mình rơi vào nghi hoặc vô cùng vô tận, những chuyện quái dị cứ liên tiếp ập đến, hơn nữa, đến bây giờ tôi còn chưa biết vị nằm dưới mộ ông nội là ai, ông nội và bà nội nhiều năm đi tìm Cửu Sư Bái Tượng rốt cuộc là vì cái gì, hiện tại, quyển gia phả này lại nhảy ra nói cho tôi biết, thực ra thôn bạn đang sống không phải là thôn bạn vẫn luôn sống, giờ khắc này, tôi thật muốn ngẩng mặt mắng ông trời một câu, tông môn nhà nó!

Chúng tôi đến nhà bí thư thôn, Trần tiên sinh nói rõ mục đích đến, Vương Thanh Tùng lúc đầu còn hơi do dự, nhưng sau khi nghe Trần tiên sinh nói về chuyện cá Quy Khư, chạy đi nôn vài lần, cuối cùng vung tay lên, quyết định đào ao cá.

Thời điểm bí thư thôn triệu tập mọi người đi đào ao, tôi và Trương mù quay về ao cá trước, tôi tiếp tục ôm hai quyển gia phả, lật đi lật lại xem, tôi đại khái tính chút thời gian, Vương Nông Hữu xuất hiện trong gia phả nhà họ Bành, là hơn hai trăm năm trước.

Tưởng tượng đến con số này, tôi lập tức nghĩ đến vị chôn phía dưới mộ ông nội, Trần tiên sinh từng nói, tên kia có lẽ cũng tồn tại khoảng hơn hai trăm năm, vậy đối chiếu một chút, có thể xác định, thân phận thực sự của vị dưới kia, có phải chính là Vương Nông Hữu? nhưng vì sao ông ta lại muốn tách riêng gia phả nhà họ Bành? Chẳng lẽ, ông ta đã làm chuyện gì không thể tha thứ với nhà họ Bành? Cho nên mới muốn tẩy trắng một đoạn lịch sử kia đi?

Tôi nói ý nghĩ này cho Trương mù và Trần tiên sinh đang đặt mông ngồi dưới đất, hy vọng bọn họ có ấn tượng với tên người này, nhưng Trương mù và Trần tiên sinh đều lắc đầu, nói chưa từng nghe qua.

Nếu bọn họ cũng chưa nghe qua, như vậy có lẽ là một nhân vật không có gì ghê gớm, tôi lại nhìn hết gia phả nhà họ Bành một lượt, nhưng không nhìn thấy cái tên nào đủ thu hút sự chú ý của tôi, cuối cùng, đưa tầm mắt vào vị họ Bành cuối cùng, là nguyên nhân gì khiến bọn họ dám mạo phạm thiên hạ to lớn, sơ suất viết tên Vương Nông Hữu vào trong gia phả? Tôi cố tình nhìn tên người nọ, tên là Bành Cảnh Toại, không có gì đặc biệt, cho nên cũng không để ý nữa.

Lúc này, bên phía ao cả truyền đến tiếng kinh hô, hóa ra là thôn dân đã đào ra một con đường, nước trong ao đang được tháo đi.

Vì để tăng nhanh tốc độ, Vương Thanh Tùng chỉ huy mọi người đào thêm một hai con mương, cứ vậy, tới gần trưa, đã đào được bốn con mương.

Tháo nước là một quá trình dài, không cần thiết phải chờ ở đây, bí thư thôn hô hào mọi người quay về, tôi cũng dẫn theo Trương mù và Trần tiên sinh về nhà mình.

Buổi tối, tôi ngủ cùng Trương mù, lý do là vì anh ta cứ nằng nặc đòi ngủ với tôi, đuổi đá cũng không đi, Trần tiên sinh chỉ đành đi sang nhà bác cả ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, sau khi nghe rõ mới biết, hóa ra là nước trong ao cá đã được tháo cạn.

Nguyên nhân khiến bọn họ kích động là bởi vì, dưới đáy ao, có rất nhiều bộ xương trắng hếu chồng chất lên nhau như núi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất