Trần tiên sinh vội vàng chạy vào hỏi:
- Trương mù tỉnh chưa?
Tôi nói:
- Vừa tỉnh một lát, lại hôn mê rồi.
Trần tiên sinh lại hỏi:
- Cậu ta có nói gì không?
Tôi đáp, anh ta kêu cháu đưa về Trùng Khánh.
Trần tiên sinh nhíu mày, hỏi:
- Chỉ nói một câu như vậy thôi à?
Tôi gật đầu.
Trần tiên sinh cũng gật đầu nói:
- Có lẽ cậu ta cũng biết không gắng gượng được nữa rồi, cứu người quan trọng hơn, chuẩn bị một lát đi, tôi tiễn hai cháu lên thị trấn.
Lần này tôi xuất hành không ‘long trọng’ như lần trước, không chuẩn bị lương khô, không có lời dặn dò của bố mẹ, cứ vậy vội vàng rời đi.
Tôi và Trần tiên sinh một trái một phải đỡ Trương mù, trên lưng tôi đeo ba lô của anh ta, trên eo còn đeo miệt dao, cộng cả Trương mù nữa, nói thật, con mẹ nó nặng muốn chết.
Lúc đi đến đầu thôn, bát nước cắm chiếc đũa của Trương mù vẫn còn ở đó, không ngờ đã trôi qua mấy ngày, đũa vẫn cắm thẳng trong bát, chỉ là nước trong bát, giảm xuống không ít.
Trần tiên sinh lập tức chú ý tới cái bát và chiếc đũa, vừa đi vừa nói với tôi:
- Trương mù này đúng là có tài, cháu nhìn thấy bát nước và đũa gỗ cậu ta đặt ở kia chưa?
Tôi nói, lúc đến đã nhìn thấy anh ta đặt.
Trần tiên sinh nói:
- Cậu ta đã giải thích cho cháu nghe công dụng của bát nước đũa gỗ chưa? --- tôi biết ngay cậu ta không nói cho cháu nghe mà, trước lúc vào thôn có lẽ cậu ta đã biết trong thôn có vấn đề, nên mới đặt bát nước đũa gỗ ở đầu thôn, nếu tôi đoán không sai, trong nhà ở Trùng Khánh của cậu ta, nhất định cũng đặt một bát nước đũa gỗ như này, tác dụng rất đơn giản, chỉ có tác dụng định vị, nhưng cậu ta dùng ở đây, hiệu quả lại khác, đầu tiên, nếu cậu ta chưa chết, mà bị nhốt lại trong thôn, như vậy có thể dùng cái này để ra khỏi thôn, thứ hai, nếu cậu ta chết rồi, đũa gỗ trong hai bên bát nước đều đổ xuống, mà hướng đũa gỗ đổ, chính là hướng cậu ta chết.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hóa ra trước lúc vào thôn, Trương mù đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chết bên trong, cho nên cũng đã nghĩ xong cách truyền đi tin tức mình đã chết.
Vừa nghĩ đến lúc đầu tôi còn không hiểu anh ta, trong lòng rất áy náy, thoáng nhìn Trương mù đang hôn mê, trong lòng cầu nguyện anh ta nhất định đừng xảy ra chuyện gì, bằng không, cả đời này tôi không thể thoát ra khỏi tự trách và áy náy.
Lúc đi tới lối rẽ, tôi liếc mắt nhìn cây đại thụ, lúc trước tôi đã trốn sau cây đại thụ này, nhưng vẫn bị cái tên không có đầu kia tìm thấy, còn suýt chết ở đây, cũng là Trương mù cứu tôi.
Trần tiên sinh khi đi tới chỗ này bỗng dừng lại, liếc nhìn cây đại thụ, hỏi tôi:
- Lúc hai người trở về, đã gặp mai phục ở chỗ này?
Tôi gật đầu đáp, còn kể lại chuyện ngày hôm đó cho ông ấy nghe, sau đó hỏi:
- Trần tiên sinh, ông có biết trong chuyện này có gì kỳ lạ không?
Trần tiên sinh nghĩ ngợi, đáp:
- Có rất nhiều thợ nhân biết dùng tà thuật, nhưng nếu muốn tìm ra là người nào, đúng là có chút khó khăn.
Tôi nói, không sao, cháu cũng chỉ thuận miệng hỏi.
Lại đi được một đoạn, đã nhìn thấy con xe HUMMER của Trương mù, Trần tiên sinh hỏi tôi:
- Hai người lái xe về?
Tôi nói, đúng vậy, bằng không, trở về không kịp.
Trần tiên sinh nói:
- Vậy được, tôi tiễn đến đây thôi, còn phải về xử lý chuyện Vương Thanh Tùng, trời tối rồi, tôi sợ không về được.
Tôi biết thợ nhân bọn họ không thể đi bộ một mình trong đêm, cho nên sau khi tạm biệt với Trần tiên sinh, liền lục tìm chìa khóa khắp người Trương mù.
Vất vả lắm mới tìm thấy, lại không hiểu sao có chút căng thẳng, bằng lái xe tôi đã thi từ một năm trước, lúc học cũng đã chạm vào xe, sau đó không có cơ hội chạm vào, tôi cố gắng nhớ lại lúc được huấn luyện viên giảng dạy.
Nhưng bước đầu tiên tôi đã ngẩn người, bởi vì tôi không tìm thấy bộ ly hợp! lúc đầu tôi còn cho rằng có người cố ý phá hỏng xe, không muốn cho chúng tôi rời khỏi thôn, nhưng rất nhanh tôi đã nghĩ, hóa ra xe này là xe số tự động, căn bản không có bộ ly hợp.
Nghĩ đến đây tôi không khỏi tự cười nhạo mình, xem ra gần nhất thần kinh quá mức căng thẳng, ngay cả kiến thức cơ bản nhất cũng lãng quên.
Mặc kệ thế nào, xe cũng phải phi lên đường, dù không quen, đường còn hẹp, thân xe khó tránh lắc lư không ngừng, nhưng tóm lại vẫn thuận lợi lên tới thị trấn, sau khi lên tới thị trấn, đường dễ đi hơn nhiều.
Giữa lúc đó, Trương mù mơ mơ màng màng tỉnh lại vài lần, nhỏ giọng nỉ non vài câu, nhưng tôi đang chuyên tâm lái xe, không nghe hiểu, nhưng có một câu tôi nghe thấy rất rõ, anh ta nói: “ông nội, con tìm được Cửu Sư Bái Tượng rồi’.
Ông nội? ông nội của Trương mù? Có phải cũng giống ông nội tôi, là một thợ thủ công lợi hại phi thường không? tôi nghĩ chắc là đúng, dù sao Trương mù đều lợi hại như vậy, ông nội anh ta nhất định còn lợi hại hơn, không giống ông nội tôi, rõ ràng tài giỏi phi phàm như thế, nhưng lại không dạy tôi tí thợ thuật nào, nếu tôi có bản lĩnh giống Trương mù, trong thôn căn bản không xảy ra nhiều chuyện như thế.
Sau đó, tôi lại nghĩ đến 23 đôi giày âm trên chân mình, nghĩ đến đây, trong lòng lại thấy ngứa ngáy, cứ thế, trong lúc suy nghĩ miên man, tôi lên tới đường cao tốc, mà lúc này, Trương mù cuối cùng cũng tỉnh lại.
Trương mù tỉnh lại, câu nói đầu tiên thốt ra khỏi miệng là:
- Chúng ta đến đâu rồi?
Tôi đáp, đường cao tốc.
Anh ta hỏi, tôi chưa chết?
Tôi đáp, có lẽ chưa.
Anh ta nói, đến bệnh viện trực thuộc trường học của cậu, tìm Trương Mục khoa cấp cứu.
Nói xong, anh ta lại hôn mê.
Dọc đường đi, tôi không dám dừng xe, đói bụng cũng chỉ cắn mấy miếng bánh mì, buồn ngủ thì tát mình mấy cái, cuối cùng cũng tới cửa bệnh viện vào lúc mười giờ tối. (tôi lái xe hơi chậm, nếu là Trương mù lái, có lẽ đã sớm đến nơi.)
Tôi đỡ Trương mù đến khoa cấp cứu, y tá nhìn thấy, lập tức chạy đến hỗ trợ chúng tôi, đặt Trương mù nằm lên giường đẩy, đẩy vào trong phòng cấp cứu, bắt đầu dùng các biện pháp cấp cứu, mà tôi làm theo yêu cầu của Trương mù, đăng ký tên bác sĩ Trương Mục, y tá nhìn thấy vậy, liền nói:
- Chủ nhiệm Trương Mục đã tan làm rồi, chỉ còn bác sĩ trực ca thôi.
Tôi chỉ đành đăng ký tên của bác sĩ trực ca, sau đó đi vào phòng cấp cứu, thấy bác sĩ đang kiểm tra cho Trương mù, y tá đang đâm các loại ống truyền vào người Trương mù, cục đá treo lơ lửng trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Thời gian kế tiếp là ứng phó câu hỏi của bác sĩ, đúng vậy, chính là ứng phó, bằng không nếu tôi nói thật, Trương mù bị ma quỷ hại thành thế này, tôi nghĩ, tôi cũng bị bọn họ cho vào bệnh viện nằm.
Bác sĩ hỏi xong, mang một gương mặt đầy nghĩ hoặc, lại đi kiểm tra khắp người Trương mù một lần nữa, vẫn không phát hiện dị thường, mà lúc này, Trương mù lại tự đưa tay cởi quần áo trên bụng ra, dùng ngón tay ấn ấn vào rốn, cuối cùng kéo lên trên, một vết thương dài khoảng tám phân lập tức lộ ra, không chỉ có vậy, làn da lúc trước nhìn trông rất bình thường, lúc này lại biến thành miệng vết thương đã mưng mủ lở loét.
Nhìn đến đây tôi mới hiểu, thảo nào lúc trước không nhìn thấy vết thương trên bụng Trương mù, hóa ra anh ta đã dùng giấy dán vào, hiện tại chỉ cần xé ra, miệng vết thương bên trong sẽ lộ ra ngoài.
Bác sĩ sau khi nhìn thấy vết thương , lập tức tiến hành xử lý, nửa tiếng sau, bác sĩ nói anh ta phải nằm viện, tôi đương nhiên không có ý kiến, nhưng y tá lại có ý kiến, bởi vì, không còn giường bệnh!
Bác sĩ nghĩ ngợi, sau đó nói với y tá:
- Không phải vẫn còn một phòng bệnh đó sao, để anh ấy nằm phòng bệnh đó đi.
Tôi thấy sắc mặt của y tá có chút hoang mang, cô ấy không chắc chắn hỏi bác sĩ:
- Thật sự phải để cho anh ấy nằm trong đó sao, nghe nói nơi đó. . . . . .
Y tá còn chưa nói xong, bác sĩ đã cắt ngang:
- Mang tiếng cô học y, mà cũng tin những chuyện này? Mau đi trải giường chiếu!
Nói xong, bác sĩ bước đi, y tá kia rất ấm ức liếc nhìn tôi nói:
- Cậu có thể đi trải giường cùng tôi không, một mình tôi sợ lắm!
Trong lòng tôi nghĩ, đều đã trải qua nhiều chuyện vậy rồi, tình hình bình thường đều không thể dọa được tôi, vì thế tôi lập tức đồng ý, cùng y tá đi trải giường chiếu.
Phòng bệnh trong khoa cấp cứu được gọi là phòng theo dõi, ở tầng ba, phòng được sắp xếp cho Trương mù là gian phòng nằm cuối hành lang tầng ba, sau khi tôi vào trong, nói thật, có chút không thoải mái, tôi nghĩ, có thể là do ánh đèn hơi tối, cho nên cũng không để ý.
Trong phòng bệnh có hai cái giường, y tá nói đêm nay tôi có thể ngủ lại cùng Trương mù trên chiếc giường kia, tôi đương nhiên cảm kích muôn phần.
Nhưng, tôi không thể ngờ, tôi thiếu chút nữa bị hù chết ở trong này.