Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 98 ếch ngồi đáy giếng

- A!

Bạn học kia nhìn thấy bức ảnh, bỗng dưng thét lên một tiếng, cả người lùi ra sau vài bước, ngồi bệt mông xuống đất, xô ngã cả cái ghế dựa sao lưng cậu ta, cậu ta chỉ vào ảnh chụp, nói:

- Tưởng Viễn Chí, Tưởng Viễn Chí….

Tôi nghĩ, nếu là tôi của lúc trước, tìm thấy bức ảnh thế này trong tủ quần áo bạn cùng phòng, biểu hiện của tôi nhất định cũng sẽ giống hệt cậu ta, có lẽ còn không bằng cậu ta!

Chẳng qua, hiện tại tôi không rảnh để ý, để cho cậu ta ‘bình tĩnh bình tĩnh’ lại trước. dù sao, lá gan con người khi bị dọa, nói không chừng dọa mãi dọa mãi, hoặc là thành thói quen, hoặc là bị dọa chết .

Vào lúc tôi đang suy nghĩ câu nói ‘thai người con quỷ’ của Lăng Giáng, tôi đột nhiên nhìn thấy đóa hoa trong ngăn tủ vô duyên vô cớ bốc cháy, càng khiến người ta kinh ngạc chính là, ánh lửa không phải màu đỏ, mà lại có màu xanh lục!

Đóa hoa vốn được làm bằng giấy, bị lửa đốt như vậy, nháy mắt đã bị đốt rụi, hơn nữa ngay cả tro tàn cũng không sót lại, Lăng Giáng nhìn đến đây, vội vàng bỏ di ảnh Tưởng Viễn Chí về chỗ cũ, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ba nén hương đặt ở giữa ngăn tủ, không biết bị châm cháy từ bao giờ!

Đốm lửa trên thân hương chợt lóe chợt tắt, thật giống như có người đang hút thuốc! Tôi chỉ vào nén hương, vừa định nói, Lăng Giáng đã dùng một tay đóng sầm ngăn tủ lại, còn nói với nam sinh kia, tối nay các anh đều ngủ ở bên ngoài đi!

Tôi thấy ánh mắt cậu ta dại ra, trên mặt vẫn mang vẻ mặt hoảng sợ, căn bản không còn sức để suy nghĩ nữa, cũng không biết có nghe vào tai những lời Lăng Giáng nói hay không, lúc này, Lăng Giáng đi tới, vỗ vỗ tay lên vai trái cậu ta, dùng thủ thế sinh hỏa, sau đó lặp lại câu nói lúc trước, lúc này bạn học kia mới gật gật đầu, sau đó đứng lên chạy ra bên ngoài.

Tôi hỏi Lăng Giáng, thai người con quỷ là gì?

Lăng Giáng nói:

- Trong chốc lát không giải thích rõ được!

Lúc nói, cô ấy tháo bím tóc trên đầu xuống, cào ngang cào dọc lên trên cửa tủ, nhìn giống một chữ ‘giếng’, sau đó cô ấy lại vẽ một vòng tròn vào giữa chữ ‘giếng’, chưa đợi tôi hỏi, Lăng Giáng đã chủ động giải thích:

- Đây là ‘ếch ngồi đáy giếng’ cũng không biết nhốt lại được bao lâu, đúng rồi, trên người anh có tiền đồng không?

Tối sờ soạng trên người, đúng là tìm thấy một đồng tiền, lúc Trần tiên sinh dùng ‘gà trống gọi hồn’, đã đặt lên trên chân tôi, về sau tôi lén lút giấu đi, lúc ấy nghĩ đồng tiền này lợi hại như thế, nói không chừng về sau còn có tác dụng, không ngờ, nhanh như vậy đã cần dùng đến.

Lăng Giáng không biết đồng tiền này lúc trước đã được nhét dưới chân tôi, sau khi cầm lấy, liền cho lên mũi ngửi, sau đó hỏi tôi:

- Anh còn quen thợ giày?

Người con gái này, có cái mũi của chó sao? tuy rằng tiền đồng đã bị nhét dưới chân tôi, còn trôi qua nhiều ngày vậy rồi, mùi đã sớm không còn, nhưng vì sao cô ấy còn ngửi ra được?

Tôi nói:

- Quen, là một thợ giày ở trấn chúng tôi, nguyên danh là Trần Trần Ân Nghĩa, chúng tôi đều gọi Trần tiên sinh.

Lăng Giáng gật đầu nói:

- Của thợ giày mới là tốt nhất!

Nói xong, cô ấy đặt đồng tiền vào lòng bàn tay phải, không thấy dùng sức thế nào, đồng tiền bay lên, lại rơi vào lòng bàn tay, sau đó chuyển động như bay trên các ngón tay của Lăng Giáng, thủ pháp kia, giống lúc Trần tiên sinh đánh mèo đen, chỉ là tốc độ của bọn họ quá nhanh, cho dù tôi có muốn ghi nhớ, cũng không nhớ nổi, cuối cùng, Lăng Giáng dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải kẹp tiền đồng, ngón cái dùng sức, ấn vào giữa hình tròn trong chữ ‘giếng’ (chữ ‘giếng’ trông như thế này - 井)

Sau khi cô ấy thả tay ra, tiền đồng lại không rơi xuống, đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chuyện phản vật lý, có lúc tôi cũng từng tự âm thầm nghiên cứu tiền đồng, dính lên sách, điện thoại, kính, ván cửa --- nhưng đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều rơi xuống dưới, tôi nghĩ, rất có khả năng liên quan đến thủ pháp của bọn họ.

Xong xuôi, Lăng Giáng phủi phủi tay, hỏi tôi:

- Kiểm tra anh một chút, cái này gọi là gì?

Tôi liếc nhìn bức vẽ trên mặt tủ, nghĩ tới ‘ếch ngồi đáy giếng’ Lăng Giáng nói, vì thế đoán:

- Lẽ nào là ‘bỏ đá xuống giếng?’

Lúc tôi nói, luôn nhìn Lăng Giáng, khi nói xong, tôi thấy ánh mắt cô ấy lóe qua tia sáng dị thường, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường, sau đó, cô ấy khẽ gật đầu:

- Đúng là ‘Bỏ đá xuống giếng’, đồng tiền tương đương tảng đá, cũng là vì nhốt hắn lại, anh xuống dưới tầng mua một ổ khóa, khóa ngăn tủ này lại.

Tôi hỏi, ổ khóa cũng có thể nhốt được thứ đó?

Lăng Giáng lắc lắc đầu, rất thất vọng nói:

- Khóa chỉ dùng để phòng người!

Tôi lập tức bừng tỉnh, Lăng Giáng sợ bạn cùng phòng của Tưởng Viễn Chí không cẩn thận mở ngăn tủ ra, Không thể không nói, tâm tư của cô gái này thật đúng là tinh tế tỉ mỉ.

Tôi xuống tầng mua khóa, đợi đến khi quay lại, nghe thấy Lăng Giáng đang gọi điện thoại, lúc vào cửa, vừa hay nghe thấy cô ấy nói câu cuối, sau đó tắt điện thoại, tôi nghe thấy rõ câu cuối Lăng Giáng nói:

‘ hắn sắp trở lại rồi, con tắt máy trước đây.’

Tuy rằng tôi không biết cô ấy gọi cho ai, nhưng tôi biết, ‘hắn’ mà cô ấy nói, nhất định là tôi.

Nói thật, lúc trước tôi còn có một chút ấn tượng tốt với Lăng Giáng, dù sao một nữ sinh có thể trở thành hoa khôi, dáng người dung mạo nhất định không cần phải nói, mà cô ấy còn cùng tôi đi vào trong ký túc xá của cả nam, nữ sinh, ánh mắt của bạn học xung quanh khiến trong lòng tôi vô cùng thỏa mãn, một nữ sinh thế này, muốn hỏi không có thiện cảm, tuyệt đối là gạt người. ( vẻ bề ngoài quan trọng như thế à? Vẻ bề ngoài quan trọng như thế sao? hảaaaaaaaa ????? )

Nhưng, sau khi vô tình nghe được cuộc điện thoại này, tôi đã tỉnh lại từ trong ảo tưởng, bất giác, có một chút phòng bị với Lăng Giáng.

Tôi không hỏi cô ấy gọi điện cho ai, bởi vì câu hỏi ngu ngốc như vậy, cho dù tôi có hỏi, cũng sẽ không biết được đáp án, tôi cầm mũi khoan mượn dưới tầng, bắt đầu lắp khóa.

Xong xuôi, tôi đưa chìa khóa cho Lăng Giáng, từ lúc tiến vào đến giờ, tôi chưa nói một câu nào.

Tôi cúi đầu đứng ở một bên, chờ chỉ thị tiếp theo của Lăng Giáng, đúng vậy, theo tôi thấy, thợ nhân bọn họ, Trương mù, Trương Mục hay là Lăng Giáng trước mặt tôi, đều là một đám người cao cao tại thượng, những gì họ biết, họ hiểu, vĩnh viễn nhiều hơn so với tôi, nhưng lại chưa từng nói cho tôi biết, mà hình như còn đang lên kế hoạch cho một âm mưu to lớn nào đó, mà đối tượng của âm mưu này, thật không may, hình như có liên quan đến tôi.

Tôi đột nhiên bắt đầu có chút nhớ nhung Trần tiên sinh, hình như chỉ có ông ấy, mới sẵn lòng giải đáp những vấn đề của tôi, cũng không biết hiện tại ông ấy ở trong thôn thế nào rồi, có thuận lợi hạ táng Vương Thanh Tùng hay không.

Lúc này, Lăng Giáng đột nhiên nói với tôi:

- vừa rồi tôi gọi điện nói chuyện với mẹ, bà ấy bảo tôi có thời gian thì dẫn anh về nhà ăn một bữa cơm, tôi biết anh nhất định không muốn, nên đã từ chối, mẹ tôi đang chuẩn bị khuyên tôi, tôi liền lấy cớ anh quay lại, tắt điện thoại đi.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lăng Giáng trước mặt, tôi ngẩn người kinh ngạc, cô ấy, đây là? Tự giải thích với tôi? Tôi không có nghe lầm đi?

Tôi không biết nên trả lời cô ấy thế nào, đành phải ‘ồ’ một tiếng.

Lăng Giáng nhìn thoáng qua gian phòng sau đó đi ra ngoài, tôi theo sau, đóng cửa phòng lại, nếu không có chìa khóa, những người khác không vào được.

Lúc tôi chuẩn bị cùng cô ấy xuống dưới tầng, cô ấy lại nói:

- anh đến nơi nhiều người ngồi một lát, đừng mãi ở một mình, một thân quỷ khí!

Tôi biết cô ấy đang hạ lệnh đuổi khách, vì thế tôi gật đầu, xoay người đi lên tầng.

Cô ấy bảo tôi đi tìm nơi nhiều người, tôi chỉ có thể nghĩ đến phòng tôi, phòng học cách đây quá xa, mà phòng tôi thì lại ở ngay tầng tám, cho nên, tôi căn bản không nghĩ nhiều, liền đi lên tầng.

Lúc lên tầng, tôi nhớ Trần tiên sinh từng nói, thợ nhân bọn họ phải tiếp xúc với người âm nhiều năm, trên người dính đầy âm khí, cho nên lúc rảnh rỗi thường thích đến những nơi đông người, hấp thụ dương khí, lúc ấy tôi còn cảm thấy rất tò mò, không ngờ hiện tại, mình cũng lưu lạc tới bước này.

Bởi vì chuyên ngành tôi theo học là Trung Văn, là một chuyên ngành nhàn rỗi đến mức không thể nhàn rỗi hơn, nếu không có chuyện gì, bạn cùng phòng đều chỉ ở trong phòng, lúc tôi vào trong, phát hiện ba người bọn họ quả nhiên đang đánh game, lão nhị vô tình liếc nhìn tôi một cái, nghi hoặc hỏi:

- Không phải cậu vừa vào nhà vệ sinh à? Sao lại đi vào từ bên ngoài?

Nghe vậy lòng tôi lộp bộp một tiếng, tôi mới từ thôn về Trùng Khánh không lâu, lúc trước vẫn luôn ở bên ngoài, đây là lần đầu quay về phòng ký túc, tôi vào đây đi vệ sinh bao giờ?

Tôi đi đến ban công, đẩy cửa nhà vệ sinh, cảnh tượng trước mắt, thiếu chút nữa khiến tôi ngạt thở.

Tôi nhìn thấy, trong nhà vệ sinh, có một bức ảnh đen trắng 14 tấc, người trong bức ảnh, là tôi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất