Đêm hôm đó, thôn bên cạnh truyền đến tin tức, bà Vương chết rồi, là nhảy sông tự vẫn, chết ngay chỗ thi thể cô ngốc được vớt lên, người của thôn bên cạnh đều nói sau khi ăn cơm xong bà Vương liền đi ra ngoài, suốt dọc đường đều rất kỳ lạ, bởi vì dù bất kỳ ai chào hỏi bà cũng không đáp lại. Trong khi ngày thường bà Vương rất hòa nhã dễ gần.
Bà Vương là Linh Bà của mấy thôn chúng tôi, cũng có chút danh tiếng, bà ấy nhảy sông tự vẫn, còn chết ở chỗ vớt xác cô ngốc khiến người dân đều kinh hãi, đây rõ ràng là do cô ngốc câu hồn của Linh Bà đi mà. Chuyện này trở thành một tin tức chấn động, mấy người phụ nữ nhát gan thậm chí không dám ra khỏi cửa nữa.
Hôm sau, thôn bên cạnh truyền đến tin tức, trước khi chết bà Vương không nói câu gì, trước khi rời khỏi nhà bà đã nói với con trai một câu: “Án này là mẹ phán sai, nạn này không thể tránh.”
Vừa mới sắp xếp xong chuyện của cô ngốc liền chết, trước khi chết còn để lại một câu như vậy, dân làng không ngừng bàn tán, cuối cùng từ những manh mối này mọi người đã suy ra đáp án: "Cô ngốc bị Trần Thạch Đầu giết. Vốn dĩ cô ấy muốn tìm Trần Thạch Đầu đòi mạng, bà Vương lại lo chuyện này cứu được mạng cho Trần Thạch Đầu, một mạng đổi một mạng, cho nên bà Vương mới bị cô ngốc câu hồn đi."
Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán của dân thôn, còn sự thật như thế nào, không ai biết được.
Bất luận thế nào, sau đó cô ngốc cũng không làm loạn nữa, mọi thứ lại yên bình. Lúc cô ngốc còn sống không ai nguyện ý muốn giúp đỡ cô ấy một lần, nhưng sau khi chết đã náo loạn mấy lần khiến mọi người đều nhớ đến cô ấy, nếu có đứa trẻ nhà nào dám bơi ở khúc sông cô ngốc chết, chắc chắn khi về nhà sẽ bị đánh thừa sống thiếu chết, trong mấy năm đó, kể cả người lớn thà đi đường vòng cũng tuyệt đối không đi con đường bên bờ sông.
Vì chuyện này đã tạo cho tôi bóng ma tuổi thơ rất sâu đậm, Trần Thạch Đầu về sau cũng thực hiện lời hứa của mình, ông ta không nỡ mua kẹo cho con mình nhưng mỗi lần gặp tôi đều sẽ cho tôi một hai xu tiền kẹo, nhưng từ trước đến nay tôi đều không ăn, vì mỗi lần gặp ông ta tôi liền sợ hãi run rẩy, trong đầu ngập tràn hình ảnh Trần Thạch Đầu moi đống máu thịt từ bụng cô ngốc ra, chỉ cần gặp ông ta một lần tôi sẽ mất hồn mất vía hết mấy ngày.
Ông nội và mẹ tôi bảo Trần Thạch Đầu tránh xa tôi ra một chút đừng dọa tôi sợ, vì như vậy nên gần như tôi không hề gặp Trần Thạch Đầu trong thôn, hơn nữa hai nhà hầu như không có gì cần qua lại. Sau này nghe dân làng nói nhà ông ta càng ngày càng túng quẫn, dù sao một người đàn ông nuôi ba đứa con cũng rất khó khăn, nhưng bất kể thế nào Trần Thạch Đầu cũng cực khổ nuôi được ba đứa trưởng thành.
Trần Thạch Đầu đầu tắt mặt tối nuôi được ba đứa trưởng thành, nhưng chỉ được cái to xác, vì thiếu sự dạy dỗ mà chúng trở nên ham ăn biếng làm thích đi sinh sự.
Trong nhà thì ngày càng nghèo túng hơn, trông ba anh em nhà này đều không còn nhỏ nữa, việc lấy vợ sinh con thì đừng nghĩ tới, nhưng ba tên nhóc này đều muốn lấy vợ, muốn lấy vợ thì đi mà làm việc chăm chỉ kiếm tiền đi, vấn đề là ba thằng nhóc này không nghĩ như vậy, cứ ba ngày hai trận lại lôi Trần Thạch Đầu ra đánh, ủy ban thôn mấy lần đến hòa giải, ba thằng nhóc này còn lý lẽ hùng hồn nói: "Làm cha mà không lấy vợ xây nhà cho con, không đánh ông ta thì đánh ai?"
Ủy ban thôn đã cố gắng hòa giải mấy lần nhưng đều không có kết quả, nhà nào ăn no rảnh rỗi đi quản cục diện rối rắm của nhà ông ta chứ? Không ai ngờ được, Trần Thạch Đầu bị bức đến đường cùng thật sự đã đi khắp nơi vay được ít tiền, cộng với số tiền bình thường ông ta làm công tích góp được, vậy là đã đi mua một cô gái về.