Chương 18: Mãnh Nam Kinh Ngạc
"Ngươi còn tốt chứ?" Vịn vào áo đen bộ đội trưởng quan đang ngồi dưới đất cạnh chiếc rương, Clark hỏi.
Áo đen bộ đội trưởng quan không nói gì, hắn chỉ cúi xuống, khó khăn lắm mới kéo được mũ giáp xuống.
Clark giật mình khi nhìn thấy gương mặt dưới chiếc mũ.
Nhìn ngũ quan đặc thù, người này hẳn là người da trắng tóc vàng điển hình, nhưng lúc này mặt hắn tái nhợt vô cùng, mồ hôi không ngừng chảy xuống.
"Thứ quỷ đó...có độc..." Hắn cố nén đau đớn như lửa đốt toàn thân, nói.
Trên đường đến khu A, bọn họ đã thành công tiêu diệt một con quái vật chạy ra từ kho hàng, nhưng cái giá phải trả là hắn bị nó cào trúng.
Clark định nói tiếp thì bị người kia phất tay cắt ngang.
"Ta không cứu được..." Hắn nói với Clark: "Vật đó...là biến thể Hunter α, mã hiệu Tinh Anh Hunter tam hình, là BOW chưa được đưa vào sản xuất hàng loạt, trên người nó tiết ra chất độc mạnh, phải dùng huyết thanh tương ứng mới giải được độc."
"Ta đi đâu tìm huyết thanh?" Clark hỏi.
"Không có huyết thanh, trên thuyền không có huyết thanh." Người kia đau đớn lắc đầu.
"Gặp quỷ!" Clark tức giận đứng dậy, đá một cú vào tường khoang tàu, "Trên chiếc thuyền này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Ngươi có biết tất cả không?"
"...Thí nghiệm." Áo đen bộ đội trưởng quan nói, miệng bắt đầu chảy máu đen, "Chiếc thuyền này...là phòng thí nghiệm...chúng ta chỉ huy...nói muốn tiến hành thí nghiệm BOW trên chiếc thuyền này, những con quái vật đó...chúng là người bị nhiễm virus T-Abyss."
"...Virus T-Abyss?"
"Đúng...nhớ vụ Phù Đảo không?" Áo đen bộ đội trưởng quan yếu ớt nói: "Tổ chức của chúng ta...lấy được loại virus dùng cho tấn công khủng bố từ đối tác, sau khi được bộ phận kỹ thuật cải tạo, đã trở thành thứ này..."
Clark nhìn hắn, không nói gì.
"Bọn họ...bộ phận kỹ thuật...muốn thí nghiệm tính năng của loại virus mới trên chiếc thuyền này, rồi một chỉ huy lên tiếng...quyết định thả vài con BOW thử nghiệm lên đây, đợi đến thời cơ sẽ mở từ xa những chiếc rương đó, để đội cảnh sát trên thuyền này làm chuột bạch, kiểm tra tính năng thực chiến của những con BOW này..." Nói đến đây, hắn ho khan ra máu đen, trên mặt lộ ra vẻ tự giễu: "Kết quả, những người thực sự làm chuột bạch không phải các ngươi, mà là chúng ta."
"Chính là sự kiện Raccoon City lặp lại..." Clark nghiến răng nói: "Nói thật, ta thấy nếu ngươi chết đi thì chẳng có gì oan uổng, các ngươi đều đáng chết!"
"Ha ha, tùy ngươi nói thế nào..." Trên mặt người kia lộ vẻ chua chát: "Cầm súng của ta...rồi đi đi...cái thứ đồ chơi của ngươi...căn bản không đối phó được với những thứ đó..."
"Ngươi không nói ta cũng sẽ làm vậy." Clark nói: "Nhưng ta thấy ngươi chưa thể chết, ngươi phải chịu đựng, dù sao nếu ngươi chết rồi, e rằng sẽ không ai nói rõ được sự thật xảy ra trên chiếc thuyền này."
"Phải...cẩn thận...chiếc rương cuối cùng..." Ý thức đã bắt đầu mơ hồ, áo đen bộ đội trưởng quan hấp hối, hắn thì thầm: "Trong chiếc rương đó...là...từ...Raccoon City..."
Cùng với đôi mắt hoàn toàn tròng lên, áo đen bộ đội trưởng quan ngừng thở.
Clark nhìn thi thể hắn, không nói gì, cắn răng, cởi bỏ toàn bộ trang bị chiến thuật trên người hắn, cất vào người mình, cầm lấy HK-416, Clark đi đến buồng điều khiển, hắn hít một hơi thật sâu.
"Ta nhất định phải sống sót, đưa sự thật nơi này ra bên ngoài!"
Nói xong, hắn mạnh mẽ ấn xuống nút khẩn cấp, cùng với tiếng nổ vang, ba khu vực phong tỏa ở tầng hầm mở ra.
...
Lý Dạ Hành mở điện thoại, dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ mang theo T-Lilith chạy về phía phòng điều khiển, bản đồ chỉ dẫn để đến phòng điều khiển cần phải lên tầng ba của du thuyền, sau đó đi qua toàn bộ khu B đến khu A.
Quá giày vò khốn khổ, Lý Dạ Hành có chút lo lắng Ada kiên trì không đến lúc mình cho nàng mở cửa. Từ nãy giờ, liên lạc với Ada vẫn gián đoạn, nhưng Lý Dạ Hành cho rằng Ada hiện giờ hẳn là an toàn. Bởi vì hạ tầng, trung tầng và thượng tầng khoang tàu bị ba lớp miệng cống kiên cố ngăn cách, nên Lý Dạ Hành nghĩ dịch bệnh hẳn chưa lan xuống hạ tầng. Hệ thống truyền tin trên tàu gián đoạn, nhân viên dưới tầng thậm chí có thể không biết trên đó xảy ra chuyện gì. Họ chỉ nghĩ là mất điện, bị mắc kẹt, không liên lạc được bên ngoài, cứ ngốc nghếch chờ người trên mở miệng cống cho họ ra.
Miệng cống nhất định sẽ mở, nhưng xuống dưới chưa chắc đã là người.
Ngồi thang máy lên tầng ba du thuyền, đập vào mắt là hành lang tương đối sạch sẽ gọn gàng. Bên hành lang trưng bày đủ loại đồ trang sức bằng gỗ. Toàn bộ hành lang yên tĩnh, cửa phòng ngủ hai bên đều đóng chặt. Nếu không phải trên mặt đất có chút dịch lỏng màu trắng, Lý Dạ Hành đã tưởng tầng này an toàn rồi.
"Đề cao cảnh giác." Lý Dạ Hành quay đầu nói với T-Lilith phía sau: "Quá yên tĩnh, ta thấy không ổn."
Hai người thả chậm bước chân, chậm rãi đi trên hành lang. Không có quái vật, cũng không có vết máu, điều này trông rất kỳ quái. Tất nhiên, cũng có thể vì lúc dịch bệnh bùng phát, đa số người tập trung ở đại sảnh tầng dưới. Lý Dạ Hành cùng T-Lilith từ phòng thuyền trưởng về đại sảnh tiệc rượu đã thấy rất nhiều quý tộc bỏ chạy từ đại sảnh lên như không còn mạng sống.
Bọn chúng...đều đi đâu rồi?
Đang suy nghĩ, Lý Dạ Hành dán tường qua giao lộ, đột nhiên nghe thấy bên cạnh tiếng thét của một thiếu nữ. Lý Dạ Hành chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh mạnh vào đầu.
"Cmn!" Bất ngờ bị đánh, Lý Dạ Hành ngã ngồi xuống đất. Hắn ôm đầu ngẩng lên, thấy một cô gái lùn mặc váy liền áo màu vàng nhuốm máu đang thét lên, giơ cây gậy trong tay đập xuống.
Lý Dạ Hành không khách khí, lập tức giơ súng lên nhằm vào cô bé. Bị họng súng đen ngòm chĩa vào, cô bé lập tức mềm nhũn. Nàng run rẩy, cây gậy trong tay rơi xuống đầu Lý Dạ Hành, đánh hắn đau nhức.
"Thật...thật xin lỗi...Ta...ta...ta không phải...không phải cố ý..." Nhìn ánh mắt lạnh băng của Lý Dạ Hành, nữ hài run rẩy, nước mắt lưng tròng, "Ta ta ta ta tưởng...vâng vâng vâng...quái...quái vật ô ô..."
"Ngồi xuống!" Lý Dạ Hành quát.
"Ta ta ta ta thật thật thật không không không phải cố ý!"
"Cho ta ngồi xuống!" Lý Dạ Hành gần như gào lên.
Hoảng sợ, nữ hài vô thức ôm đầu ngồi xổm xuống, miệng lẩm bẩm "Đừng giết ta đừng giết ta đừng giết ta..."
Một giây sau, Lý Dạ Hành nổ súng.
Cùng với tiếng súng vang lên, nữ hài thét lên, trong chốc lát như nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống đất.
Cuối cùng, tiếng súng dừng lại, nữ hài ngồi xổm trên mặt đất nức nở, không dám động đậy.
"Đứng lên." Che đầu đang đau, Lý Dạ Hành lạnh lùng nói.
Nữ hài vẫn không dám động.
"Ta nói! Đứng lên! Ngươi là đồ ngốc à?" Lý Dạ Hành không nhịn được mắng.
"Là là là là là!!" Bị Lý Dạ Hành mắng, cô gái nhỏ lập tức bật dậy như lò xo.
"Thật không may..." Lý Dạ Hành chửi, thay hộp đạn cho súng ngắn. Thiếu nữ hoảng sợ quay đầu lại, thấy một con quái vật nằm sau lưng mình, đầu bị thủng mấy lỗ.
Bị...cứu rồi a...
...