Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 102. Đạo chướng

Chương 102. Đạo chướng


"Lão sư, ta cảm thấy người lầm một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Nếu một người nam ở trong lòng một người nữ quan trọng hơn so với những người khác, nguyên nhân thường thường không phải là vì giá trị mà người nam này có, mà là vì người nữ thích người nam này. Thích hắn, cho nên hắn mới quan trọng. Cái này không phải đạo chướng, chỉ cần ngài có thể thừa nhận ngài thích ta, thánh đạo của ngài lập tức một mảng đường bằng phẳng." Ngụy Quân chỉ điểm.
Luận ánh mắt, Ngụy Quân cao hơn nhiều so với Chu Phân Phương, vấn đề của Chu Phân Phương, Ngụy Quân liếc mắt một cái đã thấy rõ ràng.
Chỉ điểm đến từ Thiên đế, giá trị vạn kim.
Sau đó Chu Phân Phương nổi giận.
"Tiểu tử, ngươi có phải đang muốn chết hay không? Rõ ràng là ngươi thầm mến ta, ngươi nói ta thích ngươi? Cứ nói đùa, Chu Phân Phương ta cho tới giờ đều là được theo đuổi mà?"
Thanh âm của Chu Phân Phương trực tiếp tăng thêm ba độ.
Ngụy Quân khẽ thở dài một hơi: "Lão sư, đối mặt sự thật đi, cũng đối mặt nội tâm bản thân đi."
"Ngươi có thể cút."
Chu Phân Phương tỏ vẻ cự tuyệt.
Ngụy Quân nhắc nhở: "Ngài không nên lừa mình dối người, không muốn đối mặt với nội tâm mà nói, ta sẽ thực trở thành đạo chướng của ngài. Là người trong lòng của ngài, hay là làm đạo chướng của ngài, ngài tự mình chọn đi."
Nói xong câu đó, Ngụy Quân mẫn cảm nhận thấy được khí tức muốn bùng nổ truyền đến từ trên người Chu Phân Phương.
Tốt lắm.
Lửa giận của một Bán Thánh bị ta điểm hỏa rồi.
Có khả năng để cho nàng ở trong phẫn nộ mà thất thủ giết chết mình hay không đây.
Ngụy Quân cảm thấy mình phải thử một lần.
Con người lớn mật đến bao nhiêu, đất có thể sản sinh lớn đến bấy nhiêu.
"Thật ra lão sư ngài tuy thường xuyên miệng nói lời khó nghe, nhưng con người vẫn xem như tạm được, lại có một thân phận lão sư. Tình cô trò.avi, là loại kích thích nhất, học sinh cũng cố mà làm tiếp nhận ngài. Tuy tuổi ngài lớn hơn nhiều so với ta, nhưng học sinh vẫn có thể chấp nhận, tuyệt đối không chê ngài trâu già gặm cỏ non."
Chu Phân Phương tức giận nháy mắt phun tràn ra.
"Ngụy Quân, ngươi. . . đi. . . chết. . ."
Bán Thánh rốt cuộc vẫn bị Ngụy Quân chọc giận đến mức muốn ra tay.
Ngụy Quân kích động cả người phát run.
Đánh chết ta.
Làm ơn đánh chết ta đi.
Đáng tiếc.
Chu Phân Phương ra tay thật ra phong lôi mãnh liệt.
Nhưng thực rơi xuống trên người Ngụy Quân, cũng chỉ như gãi ngứa cho hắn.
Không.
Ngứa cũng không cần gãi.
Bởi vì tay Chu Phân Phương đã dừng ở trước mặt Ngụy Quân.
Căn bản không có hạ xuống.
Chu Phân Phương dù sao cũng là một Bán Thánh.
Chút lực khống chế ấy vẫn phải có.
Hơn nữa, nàng sao có khả năng thật sự giết Ngụy Quân chứ.
Nàng cũng không phải người trong ma đạo.
Ngụy Quân cũng rất nhanh ý thức được điểm này.
Muốn để cho Chu Phân Phương ôm hận giết chết mình, mình làm trước mắt còn xa không đủ.
Nghĩ đến đây, Ngụy Quân dũng cảm vươn đầu lưỡi.
Liếm liếm lòng bàn tay Chu Phân Phương.
Cái này sẽ đủ để ngươi đánh chết ra chứ?
Ngụy Quân nhìn về phía Chu Phân Phương.
Phát hiện sắc mặt Chu Phân Phương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bắt đầu đỏ lên.
"Ngươi. . ."
Chu Phân Phương nhìn Ngụy Quân, trong lúc nhất thời thế mà không biết nên phản ứng như thế nào.
Ở miệng lưỡi của nàng, vẫn là nàng bằng vào công phu miệng lưỡi chiếm tiện nghi người khác, mắng người khác mà không hề gánh vác sức nặng gì.
Nàng đây vẫn là lần đầu tiên bị người nam chiếm tiện nghi bằng vào công phu miệng lưỡi.
Thiên đạo thật luân hồi mà.
Lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, Chu Phân Phương lại có thể chùn tay.
Nghênh đón ánh mắt "thâm tình" của Ngụy Quân, Chu Phân Phương tuyên bố bại lui.
Nàng nhận thua.
Một tay che mặt, Chu Phân Phương trực tiếp lựa chọn ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Chạy trốn. . .
Ngụy Quân thực thất vọng.
"Lão sư, ngài chớ đi."
"Ngài đánh chết học sinh rồi hãy đi."
Phành!
Ngụy Quân cảm giác thân thể của mình bị một cỗ khí tường đánh trúng.
Nháy mắt đã trực tiếp đằng vân giá vũ bay lên.
Sau đó, hắn đã bị ném ra ngoài cửa Quốc Tử Giám.
Nhưng cũng không có bị thương tổn gì.
Ngụy Quân thực thất vọng.
Mà Chu Phân Phương thực kích động.
"Hắn. . . hắn lại có thể dám chiếm tiện nghi của mình."
Chu Phân Phương nhìn tay phải của mình, vừa thẹn vừa giận.
"Hắn làm sao dám?"
"Lần sau, lần sau hắn nếu dám chiếm tiện nghi của mình nữa, mình nhất định đánh chết hắn, nhất định."
Chu Phân Phương thề.
Cuối cùng vẫn quyết định lần này rộng lượng một lần, thả Ngụy Quân một con đường.
Ngụy Quân ở ngoài Quốc Tử Giám ngửa mặt lên trời thở dài.
"Thế mà cũng không giết chết mình, chẳng lẽ thực thích mình sao?" Ngụy Quân lẩm bẩm.
Trong phòng sách tam dư, Chu Phân Phương trực tiếp giơ chân lên.
"Tiểu tử này quá đáng mà, rõ ràng là hắn thầm mến mình."
"Bình tĩnh, bình tĩnh, Chu Phân Phương, không cần chấp nhặt cùng hắn, nếu không ngươi thua rồi."
"Ngươi nhất định sẽ không trâu già gặm cỏ non."
"Không, ngươi tuyệt không già, đi cùng Ngụy Quân ra ngoài người ta đều sẽ nói ngươi là muội muội của hắn ta."
Chu Phân Phương hoàn thành an ủi bản thân về mặt tâm lý.
Sau đó nàng quyết định đi Thư sơn một chuyến.
Thư sơn sẽ căn cứ dục vọng trong lòng một người sinh thành ảo cảnh tương ứng.
Chu Phân Phương muốn để Thư sơn chứng minh, Ngụy Quân thật là đạo chướng của nàng, mà không phải là người nam nàng thích.
Sau nửa canh giờ.
Chu Phân Phương đột phá một tiểu cảnh giới.
Thánh đạo lại không bị trở ngại.
Chu Phân Phương —— tan vỡ rồi.
Không thành công chết ở trong tay Chu Phân Phương, Ngụy Quân thực mất mát.
Nhưng hắn rất nhanh đã phấn chấn tinh thần.
Còn có cơ hội.
Hơn nữa cơ hội rất lớn.
Hôm nay hắn vừa mới lấy nhật kí Dương đại soái ra khỏi Dương gia, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải loại ám sát hẳn phải chết này rồi.
Nếu không phải yêu nghiệt như Lục Nguyên Hạo này, hắn hôm nay đã chết.
Thực tế chứng minh, nửa bản nhật kí này quả thật có thể đòi mạng người.
Cho nên Ngụy Quân quyết định phải chơi lớn một chuyến.
Cho tới giờ, người xem qua nửa bản nhật kí này cũng không nhiều.
Rất nhiều người đều cảm thấy nửa bản nhật kí này hẳn sẽ rất có lực sát thương, nhưng cụ thể bên trong viết cái gì, trước mắt thật ra không có bao nhiêu người biết.
Rất nhiều người khả năng còn cảm thấy không có quan hệ gì tới mình.
Ngụy Quân từ trong đó thấy được cơ hội.
Hiện tại làm người nắm trong tay nửa bản nhật kí, trên nhật kí cụ thể viết nội dung gì, còn không phải dựa vào một cái miệng của hắn sao?
Một khi đã như vậy, hắn nói cái gì là sẽ cái đó.
Những người có năng lực giết mình này muốn ngồi ổn mà câu cá sao?
Cửa cũng không có đâu.
Ngụy Quân nghĩ đến đây, khóe miệng dần dần nhếch lên nụ cười.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất