Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 106. Hà nhân trư tâm (2)

Chương 106. Hà nhân trư tâm (2)


"Mạnh lão, ngươi nếu hiểu biết ta, nên biết ta cho tới giờ cũng không phải là loại người vì bản thân mà hy sinh người khác. Nếu ngươi cố ý như thế, đó là đoạn thánh đạo của ta, làm cho đạo tâm của ta tan vỡ." Ngụy Quân hung ác nói: "Nếu như thế, ngài sẽ là kẻ địch của ta. Ngăn đạo, là tử cừu."
Mạnh lão hoàn toàn không bị Ngụy Quân dọa, ngược lại thực dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngụy Quân.
"Ta biết ngươi là tốt cho ta, hy vọng ta có thể sống sót. Ngụy Quân, ngươi thật sự tốt lắm, còn tốt hơn so với tưởng tượng của ta."
Ngụy Quân: "..."
Hắn hoài nghi mình có phải có một bố trí che dấu hay không, có thể tự động để cho những người bên cạnh hóa thân chó liếm cùng đổng vương (ý chỉ những người tự tin quá độ, lúc nào cũng ra vẻ hiểu người khác).
Một đám này sao lại có thể liếm đến như vậy chứ?
Không biết chó liếm không chết tử tế được sao?
Thiên đế không thể trở về, không có một chó liếm nào là vô tội.
Cũng may trong lời nói của Ngụy Quân, Mạnh lão cũng nghe lọt được một bộ phận.
"Ngươi yên tâm, ta còn muốn đột phá Bán Thánh, khẳng định sẽ không lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn. Ta đáp ứng ngươi, nếu gặp phải loại đối thủ ta rõ ràng không địch lại, nhất định lấy bảo mệnh đầu tiên."
Ngụy Quân có thể nói cái gì?
Hắn cũng không muốn nói cái gì cả.
Thậm chí căn bản không muốn quan tâm đến lão này.
Đợi cho hắn mở cửa lớn phòng thuê, nhìn thấy một đống thi thể ở bên ngoài, lại càng không muốn quan tâm đến lão già này.
Nhìn thấy thi thể đầy đất, Ngụy Quân lòng đang nhỏ máu.
Đây là đội hình thích khách khổng lồ cỡ nào?
Những người này người trước ngã xuống, người sau tiến lên, vốn có thể giết hắn một trăm lần.
Kết quả đều bị Mạnh lão chặn giết.
Ngụy Quân bày ra cục diện tốt, rõ ràng bố cục thành công như vậy, kẻ địch cũng đúng hẹn mà tới, chỉ kém một cước tới cửa cuối cùng.
Sau đó nửa đường giết ra một Mạnh lão.
Ngụy Quân còn không biết, cho dù không có Mạnh lão, hắn cũng sẽ không có chuyện gì.
Bạch Khuynh Tâm dung hợp nhân cách hắc ám, thực lực hiện tại càng mạnh hơn so với Mạnh lão.
Bên cạnh hắn có rất nhiều tầng bảo hiểm.
Ở thời điểm Ngụy Quân nhìn thi thể đầy đất tâm như đao cắt, Mạnh lão lại chậm rãi bổ một đao: "Hung thủ phía sau màn này rất đáng giận, nếu không phải ta tối hôm qua luôn luôn ở ngoài cửa bảo hộ ngươi, Ngụy Quân ngươi hiện tại chỉ sợ đã mất mạng."
Ngụy Quân hai đấm xiết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta cảm ơn (cả nhà) ngươi...".
Ngươi có tin ngươi lại kéo chân sau bản Thiên đế, bản Thiên đế sẽ đi dạy cháu gái Mạnh Giai của ngươi xướng một khúc “Đài hoa cúc” hay không.
Ngụy Quân vừa nghĩ đến Mạnh Giai, Mạnh Giai đã xuất hiện.
Cầm trong tay một lá cờ gấm.
Mạnh Giai đầu tiên là hô một tiếng gia gia, sau đó đưa cờ gấm cho Ngụy Quân, khẽ cười nói: "Ngụy đại nhân, gia gia cho ta biết chỗ của ngươi đã chết rất nhiều người, tất cả đều là sát thủ xú danh rõ ràng. Những người này chết, trị an kinh thành có thể tốt lên một mảng lớn. Tuy những người này là gia gia của ta giết, nhưng gia gia của ta hiện tại không thể lộ diện, cho nên công lao này xem như tính ở trên đầu ngươi. Lục Phiến môn chúng ta tặng ngươi một lá cờ gấm, sau đó còn có thưởng khác, cái này đại biểu thái độ của Lục Phiến môn. Ta không thể giúp ngươi nhiều, chỉ có thể làm được như thế, xin Ngụy đại nhân không cần chối từ. Có Lục Phiến môn che chở, ngài cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều."
Ngụy Quân nhìn Mạnh Giai nói nói cười cười, lại nhìn thoáng qua Mạnh lão đầy vẻ an lòng, nhất thời cảm giác cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc.
Giết người còn muốn tru tâm.
Các người thật có một bộ làm thương tổn người khác mà.
Ngụy Quân ở trong lòng hung hăng ghi nhớ đối với ông cháu nhà này, trong đầu đã nghĩ tới sẽ cho bọn họ vận mệnh bi thảm như thế nào trong mười vạn kiếp kế tiếp.
Ta, Thiên đế, siêu hung.
Ngụy Quân bày ra kế hoạch hẳn phải chết, bị Mạnh lão vô tình đánh vỡ.
Hắn rất khó chịu.
Nhưng mà không có nổi giận.
Cách mạng chưa thành công, Thiên đế tiếp tục cố gắng là được.
Nếu Mạnh lão không che chở mình, Lục Phiến môn cũng sẽ che chở mình, vậy Ngụy Quân quyết định sẽ chơi lớn một chuyến.
Lớn đến làm cho những kẻ muốn che chở mình này căn bản không che chở được.
Ở tuyệt đối trước mặt thực lực, tất cả chó liếm đều là mây bay.
Ngụy Quân là bất cứ giá nào.
Sau khi Ngụy Quân mang tính toán của hắn thông báo cho Bạch Khuynh Tâm Lục Nguyên Hạo, Lục Nguyên Hạo không có gì bất ngờ chân lại mềm nhũn ra.
"Ngụy đại nhân, người là thật?" Lục Nguyên Hạo run giọng hỏi.
Ngụy Quân gật đầu: "Đương nhiên."
Lục Nguyên Hạo trước mắt tối sầm đi: "Phải muốn làm lớn như vậy sao? Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ."
Bạch Khuynh Tâm sắc mặt cũng ngưng trọng hẳn lên.
Đâu chỉ không phải việc nhỏ.
Nếu Ngụy Quân thật sự dựa theo ý tưởng của hắn mà làm thành công, vậy toàn bộ Đại Càn đều sẽ rung chuyển ba lần.
Cường giả cấp cao nhất sừng sững ở thế giới này, thực có khả năng tự mình đi tìm Ngụy Quân gây phiền toái, thậm chí là muốn giết chết Ngụy Quân.
Với thực lực của nàng hiện tại, tự bảo vệ bản thân có lẽ có dư, nhưng muốn bảo trụ tính mạng Ngụy Quân là vẫn không có nắm chắc tuyệt đối.
Bạch Khuynh Tâm có chút sốt ruột.
Nhân cách thứ 3 còn chưa có chính thức thức tỉnh.
Nàng còn cần thời gian.
"Ngụy đại nhân, vạn nhất, ta là nói vạn nhất, vạn nhất sau khi người xin thánh tài, xác nhận chuyện ghi ở trên nhật kí Dương đại soái là thật, chiến tranh vệ quốc thật là đệ tử Thiên Cơ các gây nên, thậm chí toàn bộ chiến tranh vệ quốc phát động cũng chẳng qua là âm mưu mà người tu hành vì công đức mà làm ra, vậy..."
Ngụy Quân biết Bạch Khuynh Tâm muốn hỏi cái gì, không chút do dự nói: "Đương nhiên là cầm bút viết đúng sự thật, ghi lại chân tướng ở trên sách sử."
"Người chấp bút viết sách sử, có thể ở trong thời gian ngắn nhất truyền khắp thiên hạ. Hơn nữa một khi được sách sử xác nhận, chẳng khác nào có con dấu quan phương. Bị người chấp bút xác nhận là đao phủ, môn phái khác tạm không nói đến, Thiên Cơ các khí vận có khả năng rất lớn bị suy yếu một nửa thậm chí là bảy thành. Ngụy Quân, một khi phát sinh loại tình huống này, Thiên Cơ lão nhân sẽ nổi điên, hắn rất có khả năng tự mình động thủ giết ngươi." Bạch Khuynh Tâm lo lắng nói.
Thiên Cơ lão nhân, người mạnh nhất Thiên Cơ các.
Một trong người tu hành đỉnh cao nhất đương thời.
Cũng là một trong người tu hành xa xưa nhất.
Đồng thời còn là siêu cấp đại lão được công nhận có thể sắp xếp vào mười hạng đầu của Tu Chân Giới.
Trước khi chiến tranh vệ quốc còn chưa có mở ra, Thiên Cơ lão nhân cũng đã thành danh mấy ngàn năm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất