Chương 134. Quốc sĩ hữu song, vĩnh thùy bất hủ (2)
Hôm nay quay lưng đối với hắn mà nói thật ra là quá mức nghiêm trọng.
Nhưng Cơ Trường Không mười phần bình tĩnh.
Hắn thậm chí cười cười, nói với Càn đế: "Bệ hạ, đệ nhất nhân quân đội mà ngài hướng tới, chẳng lẽ không phải là Trương tướng quân sao? Có mạt tướng đứng vững ở tại triều đình, dựa vào cũng không phải là bệ hạ coi trọng."
"Cũng đsung, ngươi dựa vào là hợp tác cùng Quốc sư." Càn đế châm chọc.
Cơ Soái cùng Quốc sư đi lại thân mật, cái này không là bí mật gì.
Cơ Đãng Thiên còn bái vào môn hạ Quốc sư, trở thành đệ tử Quốc sư.
Ở trong mắt rất nhiều người, Cơ Soái cùng Quốc sư thật ra đều là buộc chặt.
Nếu không phải như thế, mấy năm nay địa vị Cơ Soái cũng sẽ không củng cố như thế.
Nhưng hôm nay, Cơ Soái hiện tại đứng ở mặt đối lập Quốc sư.
Cái này ra ngoài dự đoán rất nhiều người.
Nhưng, Cơ Soái đối với cái này mười phần thản nhiên.
"Bệ hạ có nghĩ tới, Quốc sư vì sao phải hợp tác với ta hay không?"
Càn đế không nói gì.
Cơ Soái giọng điệu thực bình thản, lại làm cho mọi người nghe ra khí phách cùng tự tin phía sau sự bình thản đó: "Bởi vì mạt tướng từ trong núi thây biển máu một đường đi tới, có được tư cách đối thoại bình đẳng với hắn. Cho nên, hắn không thể không hợp tác với ta, nếu không địa vị của Quốc sư ở trong triều sẽ bị ảnh hưởng. Hắn giúp ta, ta giúp hắn, đây là hợp tác bình đẳng, mà không phải mạt tướng phụ thuộc Quốc sư."
"Nếu trước đây các ngươi hợp tác vui vẻ, vì sao hiện tại lại không tiếp tục hợp tác nữa?" Càn đế trầm giọng hỏi.
Cơ Soái giọng điệu bình thản như trước, chỉ là lưng thẳng tắp: "Ta nói rồi, ta muốn làm một con người. Bệ hạ, giang sơn Đại Càn là những người như chúng ta lấy mệnh bảo vệ, một tấc núi sông một tấc máu huyết. Bảo chúng ta chắp tay dâng giang sơn này cho người khác, thứ khó tòng mệnh."
Nghênh đón Càn đế nhìn chăm chú, Cơ Soái chủ động tiến lên một bước, lời nói ra, làm cho cả thiên hạ động dung: "Bệ hạ, ngươi đã tu đạo năm năm không để ý tới triều chính, mạt tướng cho rằng ngươi kế tiếp nên tiếp tục tu đạo thì tốt hơn."
Hic!
Lần này ngay cả Ngụy Quân cũng kinh ngạc.
Từ một khắc đám người Cơ Soái cùng Thượng Quan Thừa tướng đứng ra, Ngụy Quân đã có dự cảm hôm nay chỉ sợ xảy ra đại sự.
Làm không tốt không chỉ mình sẽ không chết, Càn đế còn có thể có phiền toái lớn.
Nhưng Ngụy Quân cũng thật không ngờ, Cơ Soái lại có thể thật sự cứ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy đã nói ra những lời bức cung này.
Đây là bức cung trắng trợn.
Cái này tính chất nghiêm trọng hoàn toàn không kém hơn so với phiên ngâm xướng vừa rồi của Ngụy Quân.
Nói nghiêm trọng hơn, hôm nay Cơ Soái ngôn hành đều đã có thể xưng được với tạo phản.
Càn đế giận dữ mà cười: "Thượng Quan Vân, ngươi cũng nghĩ như vậy?"
Thượng Quan Thừa tướng không có lặng lẽ.
Khai cung không có tên quay đầu.
Cơ Soái lấy tính mạng bản thân ra đánh cuộc.
Vậy hắn cũng đánh cuộc tính mạng theo là được.
Hắn là Thừa tướng Đại Càn, dưới một người, trên vạn người.
Hưởng thụ vinh quang trên vạn người, tự nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm dưới một người.
Vô luận Càn đế sẽ chôn cùng Đại Càn hay không, làm Thừa tướng Đại Càn, hắn sớm đã có giác ngộ chôn cùng Đại Càn.
"Bệ hạ, thần đúng là cũng nghĩ như vậy." Thượng Quan Thừa tướng thản nhiên nói: "Năm năm qua, không có ngài, Đại Càn ở trong tay ta cũng không có kém hơn."
"Làm càn, phản tặc, một đám phản tặc."
Thượng Quan Thừa tướng cùng Cơ Soái ngôn hành không thể nghi ngờ đã chạm vào nghịch lân của Càn đế.
Tu đạo thì tu đạo.
Quyền lực đến cùng quan trọng đến bao nhiêu, Càn đế rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào.
Huống chi còn là hoàng quyền.
Hiện tại Cơ Soái cùng Thượng Quan Thừa tướng diễn ra một màn như vậy, Hoàng đế hắn thế mà thật sự có nguy hiểm bị mất quyền lực.
Càn đế hai tay đang run run rất nhỏ.
Vừa thấy đã bị tức giận không nhẹ.
"Hoàng thúc, ngươi là Tông Chính Tông Nhân phủ, chẳng lẽ cứ nhìn một đám phản tặc phạm thượng làm loạn như vậy sao?"
Tông Nhân phủ, là bộ môn chuyên môn quản lý hoàng thân quốc thích.
Nhà người thường có quy về tông tộc.
Hoàng tộc tự nhiên cũng có quy về tông tộc.
Tông Nhân phủ, chính là cơ cấu quản lý tông tộc hoàng tộc.
Tông Chính, chẳng khác nào là tộc trưởng hoàng tộc, là người đức cao vọng trọng nhất trong hoàng tộc.
Hoàng đế ở trước mặt Tông Chính, cũng chỉ là tiểu bối.
Đương nhiên, Tông Chính Tông Nhân phủ cũng sẽ không ngu xuẩn đến ở trước mặt Hoàng đế tự cho mình là trưởng bối.
Nhưng Tông Chính địa vị rất cao là trên đời đều biết, cho nên Tông Chính Tông Nhân phủ đều đứng hàng cửu khanh, ở trong triều đình cùng cấp với quan lớn nhất phẩm.
Tông Chính Tông Nhân phủ đương nhiệm, đã nhìn tiên đế cùng Càn đế lớn lên, là người đức cao vọng trọng nhất trong toàn bộ hoàng tộc.
Năm đó tiên đế tử vong ly kỳ, Càn đế thượng vị, toàn bộ quá trình giao tiếp đế vị cũng không tính đặc biệt thuận lợi.
Rất nhiều người đều không hài lòng với kết quả này.
Là Tông Chính Tông Nhân phủ dẫn dắt hoàng thân quốc thích đầu tiên thừa nhận địa vị của Càn đế, Càn đế mới có thời gian ngồi ổn giang sơn.
Cho nên sau khi Càn đế thượng vị, luận công ban thưởng, Tông Chính thật ra là đứng hàng thứ nhất.
Mọi người đều cảm thấy Tông Chính khẳng định quan hệ mật thiết cùng Càn đế.
Nhưng mà Tông Chính hôm nay vẫn đứng ở mặt đối lập Càn đế.
Điều này làm cho mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Mà Tông Chính cũng đưa ra nguyên nhân của mình.
Nhìn Càn đế mặt đầy vẻ giận dữ, Tông Chính thở dài một hơi.
"Bệ hạ, thật ra Ngụy Quân trước đó có nói một câu rất đúng."
"Nói cái gì?"
"Quân gia chúng ta vô luận ai làm Hoàng đế, đều là chuyện người trong nhà chúng ta." Tông Chính một bó tuổi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng cưỡi hạc về tây, cho nên nói chuyện cũng không có cố kỵ gì nhiều: "Tiên đế cũng tốt, bệ hạ cũng thế, đều họ Quân. Để cho ai làm Hoàng đế, đối với Tông Nhân phủ mà nói đều không quan trọng, chỉ cần Hoàng đế họ Quân là được."
Nhìn Càn đế, Tông Chính gằn từng chữ: "Năm đó Tông Nhân phủ ủng hộ bệ hạ, cũng bởi vì không muốn để cho Đại Càn rung chuyển, cái này không có nghĩa là Tông Nhân phủ nguyện ý trơ mắt nhìn bệ hạ chắp tay đưa giang sơn xã tắc cho liên minh người tu chân. Vẫn là câu nói kia, Tông Nhân phủ chỉ cần một Hoàng đế họ Quân, người này là ai cũng không quan trọng."
Nhị hoàng tử họ Quân.
Minh Châu công chúa họ Quân.
Thậm chí, tiền Thái tử ở đâu không rõ cũng họ Quân.
Tông Chính lời ngầm đã rất rõ ràng.
Ngươi là Hoàng đế không giả, nhưng lão tử năm đó ủng hộ ngươi, không vì ngươi anh minh thần võ bao nhiêu, chỉ bởi vì ngươi cũng là người Quân gia.