Chương 140. Cô thần nghiệt tử, thiết huyết cứu quốc (2)
Nhưng Mạnh lão không biết tin tức này.
Trần Già nói hắn tin.
Thì ra tiền Thái tử căn bản không phải chó liếm.
Ồ, sao lại có sát khí chứ?
Mạnh lão cùng Trần Già đều cảm giác được nguy hiểm hàng lâm.
Trần Già lập tức liền lựa chọn từ tâm: "Đương nhiên, Thái tử còn nói với ta, ngài là nữ thần vĩnh viễn trong cảm nhận của hắn, chỉ là hắn cảm giác mình không xứng với ngài, mới bỏ qua theo đuổi đối với ngài."
Chu Phân Phương vỗ vỗ bả vai Trần Già, bình tĩnh nói: "Tiểu già tử, nói lời phải nói cho đầy đủ, bằng không người khác còn tưởng rằng ta là tự mình cảm thấy mình tốt chứ. Ngươi không sai, không bịa đặt, không tung tin vịt, ta thưởng thức ngươi."
Trần Già: ". . ."
Mạnh lão: ". . ."
Bản thực tế đã thành bản giả tưởng mà.
Sự thật chứng minh, nắm tay lớn thật là đạo lý cứng rắn.
Chu Phân Phương đã cứng rắn nói nàng mị lực lớn.
Hai người bọn họ hoàn toàn không dám không phục.
"Tiểu Già tử ngươi về sau chuẩn bị làm cái gì? Cần chứng minh thân phận không? Ta có thể giúp ngươi." Chu Phân Phương chủ động nói.
Trần Già dù sao cũng là đệ tử Quốc sư, những gì làm ở kinh thành trước đó lưu lại ấn tượng cho người ta cũng thật sự quá sâu khắc.
Mà Thiết huyết cứu quốc hội hiện tại lại là một tổ chức phi pháp, không thể đặt lên mặt bàn nói chuyện.
Cho nên hiện tại thân phận của Trần Già thật sự khó nói, nếu không có một người có đủ thân phận đến xác nhận cho hắn mà nói, rất khó có người sẽ tin tưởng hắn lại có thể là một đại đại trung thần.
Đối với hứa hẹn của Chu Phân Phương, Trần Già thực cảm động.
Đối với xưng hô của Chu Phân Phương, Trần Già thực bất đắc dĩ.
"Chu Tế tửu, ta là người cùng một thời đại với tiền Thái tử." Trần Già nói.
Chu Phân Phương trừng mắt nhìn: "Ta biết."
"Cho nên hai chúng ta niên kỷ cũng không có kém quá lớn, ngươi có thể trực tiếp gọi ta là Trần Già." Trần Già nói.
Chu Phân Phương gật gật đầu: "Tốt, Tiểu Già tử."
Trần Già: ". . ."
Thái tử, ta lý giải ngươi.
Chỉ cần cái miệng này của Chu Phân Phương, mặc kệ nàng có xinh đẹp dáng người có tốt, hắn cũng sẽ không có ý tưởng đối với Chu Phân Phương.
Rất hiển nhiên, tiền Thái tử là người đồng đạo với hắn, hai người linh hồn vào lúc này đạt thành cộng minh.
Trần Già không lằng nhằng với cách xưng hô của Chu Phân Phương đối với mình nữa, mà nói: "Xin Tế Tửu đại nhân cùng Mạnh lão hôm nay coi như chưa có thấy ta, Quốc sư là chết ở trên tay các người, không quan hệ tới ta."
Chu Tế tửu cùng Mạnh lão đều nhíu nhíu mày.
Hai người một Bán Thánh một đại nho, chỉ số thông minh đều không có vấn đề, nghe được Trần Già nói như vậy, bọn họ đã ý thức được lựa chọn của Trần Già.
Chu Phân Phương sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên: "Ngươi còn muốn về Trường Sinh tông?"
Trần Già gật đầu: "Quốc sư tuy chết, nhưng Trường Sinh tông còn đó. Quốc sư chỉ là Thái thượng trưởng lão Trường Sinh tông, huống chi mặt sau Trường Sinh tông còn có liên minh người tu chân. Hiện tại chỉ là giết chết Quốc sư mà thôi, cách chúng ta có thể kê cao gối ngủ, còn kém rất xa."
"Ngươi ở Trường Sinh tông vốn là Quốc sư che chở, hiện tại Quốc sư đã chết, ngươi trở lại Trường Sinh tông, còn có ai có thể bảo hộ ngươi?" Chu Phân Phương hỏi.
Trần Già cười khẽ một chút: "Ta đều có thủ đoạn."
"Ngươi không có thủ đoạn, ngươi chỉ là làm tốt giác ngộ tử vong rồi." Chu Phân Phương trầm giọng nói.
Rất ít có nam nhân có thể nói dối ở trước mặt nàng.
Hơn nữa Trần Già nói dối cũng không cao minh.
Trần Già quả thật là một thiên kiêu thực xuất sắc, thứ hai Thiên kiêu bảng đương nhiên sẽ không là mặt hàng bèo nhèo.
Nhưng thiên kiêu chỉ là thiên kiêu.
Còn chưa phải đại lão.
Mà việc hắn muốn làm, lại liên quan đến hướng đi toàn bộ đại lục.
Lấy thực lực Trần Già lúc này, nếu liên lụy vào trong loại lốc xoáy lớn này, an toàn không thu được chút bảo đảm nào.
Chu Phân Phương nói tự nhiên là sự thật.
Trần Già lặng lẽ một lát, sau đó lại cười lên: "Tế Tửu đại nhân, phong hỏa loạn thế, sinh tử vô thường, ở trước khi tất cả bụi bậm đã định, ta tự nhiên phải ra sức liều một chuyến. Năm đó trên chiến trường vệ quốc, thành viên Thiết huyết cứu quốc hội chưa từng lui bước. Bọn họ không có phản bội lời thề của mình, ta cũng sẽ không. Chẳng qua chiến trường của ta không ở tiền tuyến, ở liên minh người tu chân."
Quốc nạn lâm đầu.
Có người xếp bút nghiên theo việc binh đao.
Có người bỏ y theo văn.
Có người quyên tiền quyên vật.
Cũng có người vứt bỏ quá khứ, thay hình đổi dạng, ở trong địa ngục nhìn lên thiên đường.
Bọn họ đều là dũng sĩ hẳn nên được ca tụng.
Chỉ là, người như Trần Già, là gian nan hơn rất nhiều.
Chu Phân Phương muốn mắng người: "Muốn đối phó liên minh người tu chân, trực tiếp đao thật thực thương khai chiến là được. Ngươi hẳn nên lấy thân phận anh hùng ở dưới ánh mặt trời đẫm máu chiến đấu, mà không phải tìm kiếm ánh sáng ở trong bóng đêm."
Nàng thật ra nhìn quen sinh tử.
Mười năm vệ quốc, Chu Phân Phương có thời gian bảy năm đều ở tiền tuyến.
Nàng tiễn bước rất nhiều người, thậm chí bản thân cũng đã làm tốt chuẩn bị chết trận sa trường.
Ở Chu Phân Phương thấy, nếu có thể còn sống, đương nhiên vẫn là sống là tốt nhất.
Nhưng nếu không thể không chết, lấy thân phận anh hùng chết ở trên chiến trường, là kết cục tốt nhất.
Mà để cho một anh hùng đi thay hình đổi dạng, mai danh ẩn tích, thậm chí có khả năng chết vô danh vô tánh. Thậm chí, còn có khả năng bị người một nhà mắng là phản đồ.
Chuyện như vậy, Chu Phân Phương không muốn nhìn thấy.
Nhưng Trần Già thực bình tĩnh.
"Tế Tửu đại nhân, Đại Càn hiện tại loạn trong giặc ngoài, vấn đề rất nhiều. Quốc gia này đã có gần ngàn năm lịch sử, ngàn năm một cái luân hồi, Đại Càn thống trị đã bắt đầu lung lay sắp đổ.
Tại loại thời điểm sinh tử tồn vong này, Đại Càn cần có người ở trên chiến trường chính diện phấn đấu quên mình, cần phải có Bán Thánh như ngài ở trước đài ổn định lòng người, cần phải có chính nhân quân tử như Ngụy Quân đứng ra phất cờ hò reo, cũng cần có người ẩn thân ở trong hắc ám, làm một ít chuyện anh hùng không thể làm.
"Phương thức đền nợ nước đều có khác nhau, ta sớm đã đưa ra lựa chọn, sẽ không hối hận, xin Tế tửu thành toàn."
Trần Già chắp tay hành lễ với Chu Phân Phương.
Chu Phân Phương nghiêng người tránh đi, không có chịu phần lễ này của hắn.
Luận cống hiến đối với Đại Càn, Chu Phân Phương cũng không thua gì Trần Già, thậm chí còn có hơn.
Nàng năm đó ở trên chiến trường thật sự đã cứu mạng rất nhiều người.
Nhưng Chu Phân Phương cho rằng mình không có tư cách chịu lễ của Trần Già.
Nếu Trần Già có năng lực của nàng, thì cũng sẽ làm không thua gì nàng.
Nhưng nếu nàng đổi chỗ với Trần Già, vị tất có thể làm ra lựa chọn như vậy.