Chương 146. Ngụy Quân: Vì sao trong mắt của ta thường rưng rưng nước (3)
Ngụy Quân nhìn Chu Phân Phân, nhìn Càn đế, nhìn cả văn võ triều, ở dưới khắp thiên hạ nhìn chăm chú, lưng thẳng thắn, tự xin chịu chết: "Lão sư, vì thiên hạ kế, xin ngài không cần bảo hộ cho ta nữa. Ngụy Quân không chết, luật pháp Đại Càn từ nay về sau sẽ đem bị cường quyền dẫm ở dưới chân.
Năm đó Bạch Khuynh Tâm Bạch đại nhân vì bảo hộ tôn nghiêm luật pháp Đại Càn, dứt khoát kiên quyết giết chết đệ tử thân truyền của Quốc sư, vì thế nàng mất đi đôi mắt. Ta có nói qua với Bạch đại nhân, Bạch đại nhân làm là đúng, nếu ta là nàng, cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như nàng.
"Hiện tại, lựa chọn tương tự đã đến trước mặt ta. Lão sư, xin cho học sinh làm một người nói giữ lời, xin cho luật pháp Đại Càn có thể được tôn nghiêm nó nên có. Dùng máu tươi của Ngụy Quân làm tế phẩm, từ nay về sau, để cho thiên hạ không có đặc quyền có thể vượt lên trên luật pháp Đại Càn nữa, Ngụy Quân có chết cũng không tiếc."
Chu Phân Phương động dung.
Càn đế động dung.
Cơ Soái động dung.
Thượng Quan Thừa tướng động dung.
Văn võ bá quan động dung.
Các nơi Đại Càn, lại rất nhiều người lã chã rơi lệ.
Quốc Tử Giám, vô số học sinh tự phát cúi đầu hành lễ về phía Ngụy Quân ở trong hình ảnh.
Ký ý hàn tinh thuyên bất sát, ngã dĩ ngã huyết tiến hiên viên.
"Ngụy học trưởng cho tới giờ cũng không chỉ là xuất sắc, hắn là thật sự dùng sinh mệnh để bảo hộ tôn nghiêm quốc gia này."
"Đây là tín ngưỡng ta sẽ cả đời tùy tùng."
"Ngụy học trưởng, Thánh nhân trong tâm trong mắt của ta."
Học sinh Quốc Tử Giám đều cảm động như thế.
Huống chi là Bạch Khuynh Tâm.
Nước mắt của nàng trực tiếp chảy ra.
"Ngụy Quân, ngươi. . . ta không cho ngươi chết."
Ngụy Quân mặt mang tươi cười, thanh âm ôn nhu lại kiên định: "Bạch đại nhân, ngươi mất đi đôi mắt, từ nay về sau thế giới chỉ còn hắc ám. Ta muốn để cho ngươi biết, ngươi không có làm sai chính là không có làm sai, đêm dài lâu sáng, hắc ám bao phủ, nhưng ta nguyện liều mình thắp nến, để cho người giống như ngươi về sau, nếu không sẽ bởi vì chấp pháp theo lẽ công bằng mà bị cường quyền ức hiếp."
Bạch Khuynh Tâm trong lòng run lên, nước mắt rơi như mưa.
Hắn nói chuyện sao dễ nghe như vậy, giống như nói ra tiếng lòng của ta vậy.
Nhưng mà Ngụy lang à, chàng không biết, từ sau khi chàng xuất hiện, chàng đã là một luồng ánh sáng chiếu sáng lên cuộc đời của ta.
Bạch Khuynh Tâm còn muốn khuyên Ngụy Quân nữa, nhưng Ngụy Quân đã không cho nàng cơ hội.
"Lão sư, Thượng Quan Thừa tướng, Cơ Soái, thậm chí bao gồm bệ hạ, nếu các người còn để mắt tới Ngụy mỗ, xin cho Ngụy Quân ta một cái thống khoái, để cho Ngụy Quân ta chết cũng không tiếc. Hôm nay ta không chết, đó là ngụy quân tử lừa đời lấy tiếng, người trong thiên hạ phỉ nhổ."
Người trong thiên hạ đều thể hiện mình căn bản không có ý tứ phỉ nhổ:
"Ngụy đại nhân ngài đừng chết."
"Ngài không phải ngụy quân tử, ngafi là Chân quân tử."
"Về sau nếu ai nói Ngụy đại nhân là ngụy quân tử ta sẽ liều mạng với kẻ đó."
"Ngụy đại nhân nếu chết, triều đình mới là thật không có hi vọng."
"Ngụy đại nhân, không cần muốn chết, chúng ta nguyện ý để ngài sống sót."
. . .
Tiếng hô của người trong thiên hạ, Ngụy Quân tự nhiên là không nghe được.
Hắn cũng không muốn nghe.
Phàm là ngăn cản bản Thiên đế đi tìm chết đều là người xấu.
Không nghe không nghe, hòa thượng niệm kinh.
Nhanh giết chết ta đi.
Ngụy Quân nói là quá mức quyết tuyệt rồi.
Hơn nữa lại rất có đạo lý.
Trong lúc nhất thời, Chu Phân Phương thật đúng là không biết nên làm cái gì cho đúng.
Nàng tự nhiên là không muốn để cho Ngụy Quân chết.
Nhưng giáo dục cùng tam quan mà nàng tiếp thu nói cho nàng, Ngụy Quân nói là đúng.
Nếu nàng cường thế bảo vệ Ngụy Quân, vậy tính chất không khác nhau về bản chất đối với hành vi của Quốc sư, đều là dùng thực lực đứng ở trên luật pháp.
Loại chuyện này nàng cũng không phải là không làm được, Chu Phân Phương không là hủ nho gì. Nhưng đây là ý tứ của Ngụy Quân, Chu Phân Phương không thể không tôn trọng ý chí của Ngụy Quân.
Nhưng không phải là mọi người đều là Chu Phân Phương.
Minh Châu công chúa đứng dậy.
Nhìn Ngụy Quân, Minh Châu công chúa khẽ mở miệng: "Ngụy đại nhân là quyết tâm muốn bảo hộ tôn nghiêm luật pháp Đại Càn?"
Ngụy Quân ngẩng đầu nói: "Đúng, Ngụy mỗ lấy cái chết để bảo vệ."
"Tốt lắm." Minh Châu công chúa trên mặt xuất hiện nụ cười: "Luật pháp Đại Càn quy định, Hoàng đế có thể đặc xá người khác."
Nghe được Minh Châu công chúa nói như vậy, đấm người Chu Phân Phương Thượng Quan Thừa tướng Cơ Soái Bạch Khuynh Tâm tất cả đều mắt sáng ngời.
Bọn họ dù sao cũng là thần tử hoặc là tán nhân, không giống như Minh Châu công chúa, xuất thân hoàng gia, nháy mắt đã phản ứng lại.
Cái gì là luật pháp Đại Càn?
Luật pháp Đại Càn chính là vương pháp.
Vương pháp là gì?
Ngụy Quân chính miệng nói qua, vương pháp —— chính là hoàng gia pháp.
Cho nên vương pháp phán như thế nào, hoàng gia định đoạt.
Ngụy Quân ngươi không phải muốn kiên quyết dựa theo vương pháp mà làm việc sao?
Minh Châu ta sẽ làm theo ý của ngươi.
"Công chúa đại tài mà." Thượng Quan Thừa tướng tán thưởng.
Luận trị quốc hắn khẳng định là mạnh hơn so với Minh Châu công chúa.
Nhưng tốc độ phản ứng của Minh Châu công chúa làm cho hắn mười phần bội phục.
Không hổ là anh thư năm đó từ trên chiến trường giết ra, năng lực ứng biến là mạnh hơn so với người bình thường.
Chu Phân Phương cũng like phát cho Minh Châu công chúa: "Minh Châu nói có đạo lý, Ngụy Quân, ngươi không phải muốn bảo vệ tôn nghiêm luật pháp Đại Càn sao, vậy ngươi không thể làm trái luật pháp Đại Càn chứ?"
Ngụy Quân: ". . ."
Tâm tính của hắn muốn sụp đổ.
Nếu như trong tay hắn hiện tại có một cây kiếm, Ngụy Quân cảm giác mình sẽ lập tức đâm chết Minh Châu công chúa này.
Hai chúng ta có cừu gì oán gì?
Trước đó Tứ hoàng tử bởi vì văn tự ngục muốn giết hắn, chính là bị Minh Châu công chúa ngăn cản.
Lúc ấy Ngụy Quân đã rút kiếm tìm xung quanh, muốn giết Minh Châu công chúa.
Hiện tại Ngụy Quân tìm ra một cái lý do phải chết, ngay cả Chu Phân Phương cái đùi thô to này cũng đã bị thuyết phục.
Kết quả Minh Châu công chúa lại nhảy ra.
Vẫn là ngăn đón không cho hắn chết.
Cừu này không đội trời chung.
"Công chúa, ngươi. . ." Ngụy Quân thanh âm đều đang run rẩy.
Tức giận.
Minh Châu công chúa không hề có cảm giác, nàng còn tưởng rằng Ngụy Quân là vì tìm được đường sống trong chỗ chết mà kích động chứ.
Dù sao nàng cho rằng người có không sợ chết cũng sẽ muốn chết.
Cho nên Minh Châu công chúa rất thoải mái nói: "Không cần cảm tạ ta."
Ngụy Quân: "ヽ(`д´) ノ "
Ta tạ cái tám đời tổ tông ngươi thì có.
Quân Ức Thiển, ngươi chờ đó cho bản Thiên đế.
Cuối cùng sẽ có một ngày, bản Thiên đế sẽ để ngươi rõ ràng cái gì là khủng bố của Thiên đế.