Chương 154. Thiên tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc (5)
Thiên tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc (5)
Ngụy Quân thực hài lòng.
Thì ra đó là một fan giả.
Không chỉ không là chó liếm của ta, còn muốn giết chết ta.
Tốt lắm.
Bản Thiên đế thưởng thức người như thế.
Thi Thế Luân bị ánh mắt Ngụy Quân nhìn cả người sợ hãi, hắn vốn trong lòng có quỷ, Ngụy Quân vừa nhìn hắn như vậy, trong lòng hắn lập tức cũng có quỷ.
"Ngụy đại nhân, ngài vì sao nhìn ta như thế?" Thi Thế Luân hỏi.
Ngụy Quân cười khẽ một chút: "Không có việc gì."
Nói xong câu đó, hắn liền đẩy cửa phòng ra.
Ngay sau đó, đất trời xoay chuyển.
Ngụy Quân phát hiện mình không biết khi nào, đã bước vào một cái không gian ảo.
Bốn phía một mảng trắng xoá.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, vận Hạo Nhiên Chính Khí đến phía trước hai mắt mình, mới mơ hồ thấy được một cái thông đạo thật dài.
Ngụy Quân có chút giật mình.
"Truyền tống trận? Đây là muốn truyền tống ta đến đâu đây?"
"Thịch" một tiếng!
Thi Thế Luân trực tiếp quỳ xuống trước Ngụy Quân.
"Ngụy đại nhân, ta thực có lỗi với người."
Ngụy Quân mặt mang tươi cười: "Ta biết."
Thi Thế Luân cả người run lên: "Trách không được ngài vừa rồi dùng loại ánh mắt này nhìn ta, là đạo chí thành trong truyền thuyết cảnh báo cho ngài sao?"
"Ngươi ngay cả đạo chí thành cũng biết?" Ngụy Quân có chút kinh ngạc.
Thi Thế Luân tươi cười thực cay đắng: "Tư liệu mà bọn họ đưa quả thật chi tiết, vì đối phó ngài, bọn họ cũng hạ không ít công phu."
"Ngươi nói bọn họ là ai?"
"Thiên Cơ các, Thiên Cơ lão nhân."
Thi Thế Luân quỳ gối trước mặt Ngụy Quân, phành phành dập đầu: "Ngụy đại nhân, ngài tin tưởng ta, ta thực không phải cố ý muốn hại ngươi. Ta chính là một súc sinh, muốn đánh muốn mắng đều tùy tiện ngài."
Ngụy Quân trong lòng nói bản Thiên đế không chỉ không muốn đánh chửi ngươi, còn muốn thưởng cho ngươi chút gì đó.
"Đứng lên mà nói đi, đây là muốn đưa ta truyền tống đến Thiên Cơ các à?" Ngụy Quân hỏi.
Thi Thế Luân nói: "Đúng, truyền tống ngài đến Thiên Cơ các, truyền tống đơn hướng, không thể nghịch, vì đối phó ngài, Thiên Cơ các không tiếc tiêu phí một khối trận bàn."
Ngụy Quân gật gật đầu, trả giá cũng thật lớn.
Không có trận bàn, thì không thể bố trí truyền tống trận.
Giá trị một cái trận bàn, cũng có thể so với toàn bộ tài sản một tông môn nhỏ.
Vì bắt Ngụy Quân đi Thiên Cơ các, Thiên Cơ lão nhân coi như là nhọc lòng.
"Ngụy đại nhân, nếu ngài biết trước được nguy hiểm, vì sao còn muốn đi vào cạm bẫy này?" Thi Thế Luân hỏi.
Ngụy Quân trong lòng nói bởi vì ta muốn chết.
Đương nhiên, nguyên nhân chân thật này không thể nói cho hắn.
Ngụy Quân chỉ có thể tùy tiện biên một cái lý do: "Ta thấy ngươi không giống như là người xấu, hơn nữa giữa chúng ta cũng không oán không cừu. Ngươi đã muốn hại ta, khẳng định có khổ trong bất đắc dĩ, ta cần gì phải làm khó dễ một quân cờ như ngươi chứ."
Thi Thế Luân thân thể run lên, nước mắt rơi như mưa, nâng tay cho bản thân một cái tát.
"Ngụy đại nhân, ta thật là một súc sinh, ta thế mà ra tay đối với quốc sĩ như ngài."
"Được rồi, ta nói rồi, đứng lên mà nói đi, ta không quen có người quỳ với ta." Ngụy Quân nói.
Sau khi Thi Thế Luân đứng dậy, Ngụy Quân hỏi một vấn đề mà mình quan tâm nhất: "Ta sẽ chết sao?"
Thi Thế Luân vừa khóc, run giọng nói: "Nếu ngài nguyện ý làm việc cho Thiên Cơ các mà nói, thì sẽ không. Nếu ngài thà chết chứ không chịu khuất phục, thì sẽ."
Ngụy Quân nở nụ cười.
Cười mười phần thoải mái.
Tốt lắm.
Đặc biệt tốt.
Thi Thế Luân đúng không, bản Thiên đế nhớ kỹ ngươi.
Chờ sau khi bản Thiên đế trở về, sẽ ban cho thật lớn.
Thi Thế Luân cảm thụ dũng cảm trong tiếng cười của Ngụy Quân, cộng thêm hiểu biết của hắn đối với Ngụy Quân, tự nhiên sẽ không cho rằng Ngụy Quân là muốn đầu hàng.
Hắn càng nghĩ lại càng áy náy.
Hít sâu một hơi, Thi Thế Luân trầm giọng nói: "Ngụy đại nhân, ngài yên tâm, chờ ta xác nhận phu nhân an toàn, ta sẽ cùng ngài đi xuống hoàng tuyền. Kiếp sau ta làm trâu làm ngựa cho ngài, để bù lại món nợ đối với Ngụy đại nhân."
Ngụy Quân nghe được trọng điểm.
"Thiên Cơ các bắt đi thê tử của ngươi để uy hiếp ngươi?" Ngụy Quân hỏi.
Thi Thế Luân gật đầu, thanh âm mười phần thống khổ: "Bản quan tuy không cương trực công chính giống như Ngụy đại nhân, nhưng nếu có lựa chọn khác, bản quan nhất định sẽ không đi hại Ngụy đại nhân, nhất định sẽ không."
Ngụy Quân có thể cảm nhận được thống khổ cùng chân thành của hắn.
Vỗ vỗ bả vai Thi Thế Luân, Ngụy Quân an ủi nói: "Yên tâm, có ta ở đây, tôn phu nhân sẽ an toàn."
Cho dù chết thật, bản Thiên đế sau khi trở về, nghịch chuyển sinh tử cũng chỉ là một cái búng tay mà thôi.
Không có gì cần lo lắng.
Phần tiêu sái này của Ngụy Quân làm cho Thi Thế Luân càng thêm áy náy.
"Thật sự đặc biệt xin lỗi Ngụy đại nhân."
"Không có gì, nếu có thể lấy một mạng ta cứu tôn phu nhân một mạng, ta đây nghĩa bất dung từ." Ngụy Quân nói.
"Bản quan tự biết xấu hổ." Thi Thế Luân lại quỳ gối trên đất: "Ta thật sự là không có mặt mũi đứng nói chuyện cùng Ngụy đại nhân. Ngụy đại nhân, thật ra phu nhân ta cũng là người Thiên Cơ các, ta đã biết từ sớm, ta chỉ là quân cờ Thiên Cơ các một tay nâng đỡ lên."
Ngụy Quân sửng sốt.
Rồi mới trừng mắt nhìn.
Cái này cũng không có quan hệ gì với hắn.
Quản ngươi là người của ai chứ.
Ta chỉ muốn đi chết.
Sau đó ta là Thiên đế.
Cho nên Ngụy Quân thực bình tĩnh mở miệng: "Phu nhân ngươi có biết ngươi biết nàng là người Thiên Cơ các không?"
"Không biết." Thi Thế Luân nói.
Ngụy Quân cảm khái nói: "Si tình mà."
Đã biết rõ phu nhân mình là đệ tử Thiên Cơ các, lại vẫn lo lắng phu nhân mình sẽ có bất trắc.
Không phải si tình thì là cái gì?
"Ngụy đại nhân vì sao không tiếp thu Thi mỗ là vì vinh hoa phú quý mới đưa ngài vào truyền tống trận?" Thi Thế Luân khó hiểu.
Ngụy Quân bình tĩnh nói: "Ta thấy ra được, ngươi không phải loại người như vậy, ngươi hẳn là một quan tốt, tuy đổ hướng về phía Trường Sinh tông."
Thật ra ngươi là loại người như vậy hay không ta cũng không phải thực quan tâm.
Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Dù sao nhìn không giống loại người này, biểu diễn vừa rồi không giống như là ngụy trang.
Đương nhiên, cho dù là ngụy trang cũng không sao cả.
Ngụy Quân chỉ thuận miệng nói lời hay mà thôi.
Nhưng nghe Ngụy Quân nói như vậy, Thi Thế Luân cảm động nước mắt lại rơi.
"Ngụy đại nhân, ta không phải một quan tốt, ta là một người nhu nhược. Ta không có dũng khí như ngài, ngài đối mặt sự thật tàn khốc có thể khẳng khái chịu chết, không e ngại sự bất công. Mà ta thời điểm tuổi trẻ cũng một bầu nhiệt huyết, hy vọng có thể bằng tài hoa bản thân mà mang đến thay đổi cho triều đình Đại Càn. Nhưng cuối cùng, đối mặt đồng nghiệp xa lánh, thủ trưởng làm khó dễ, đừng nói giúp đỡ thiên hạ, ngay cả công tác của bản thân ta cũng làm không tốt."