Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 172. Lời hứa của Thiên đế (2)

Chương 172. Lời hứa của Thiên đế (2)


Lời hứa của Thiên đế (2)
Sau đó, Đặng Giang dũng cảm vọt lên.
Đụng độ ngõ hẹp kẻ dũng thắng.
Đặng Giang muốn nói cho đám người Lục Khiêm, hắn không phải là một kẻ nhu nhược.
Lục Nguyên Hạo chỉ có một cây đao.
Hắn có hai thanh giản.
Công địch tất cứu, nguy cục tự giải.
Đây là lựa chọn thực tự nhiên của một Đại tướng quân thành thạo binh pháp, ở trong tích tắc, hắn đã lựa chọn con đường chính xác nhất.
Nhưng mà, hắn theo bản năng đã quên một sự kiện:
Có lẽ đao pháp Lục Nguyên Hạo thật sự vị tất đã mạnh hơn bao nhiêu so với giản pháp của hắn.
Nhưng phòng ngự của Lục Nguyên Hạo hắn không phá được.
Đây là một câu chuyện bi thương.
Cho nên nhất định sẽ tạo thành một kết cục thảm thiết.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết của Đặng Giang quanh quẩn bồi hồi ở đây.
Ngụy Quân cũng có chút không đành lòng.
Ngươi nha đối công cùng Lục Nguyên Hạo làm cái gì?
Lục Nguyên Hạo vừa rồi đã bị thương, ngươi thả diều hắn không phải ổn hơn sao?
Lúc này chơi dũng khí cái gì đó.
Lại có thể muốn đối công cùng Lục Nguyên Hạo.
Kết quả giản của Đặng Giang trực tiếp đánh trúng Lục Nguyên Hạo, Lục Nguyên Hạo ngay cả né cũng không né.
Lục Nguyên Hạo thân thể chỉ rung lên, sắc mặt trắng đi.
Mà cùng lúc đó, hắc đao trong tay Lục Nguyên Hạo đã sử dụng một chiêu rất đơn giản bổ xuống.
Nhất lực phá vạn pháp.
Đặng Giang ngăn một đao này, nhưng không có hoàn toàn ngăn trở.
Đao của Lục Nguyên Hạo sau khi hơi tiếp xúc cùng giản của Đặng Giang, đã lập tức phân ra thắng bại.
Lục Nguyên Hạo tiếp tục bổ xuống.
Mà Đặng Giang lại phân một nửa lực đi công kích Lục Nguyên Hạo.
Thế là...
Bốp!
Đặng Giang cũng mất đi một cánh tay.
Giống như đúc chết thay của Thiên Cơ lão nhân vừa rồi.
Khác nhau là, cánh tay Đặng Giang là thật, bên trong không có giấu thuốc nổ.
Ngụy Quân phát hiện Lục Nguyên Hạo là thật thích chém cánh tay người ta.
Tên mập này chẳng lẽ là muốn đi lộ tuyến sát muội chứng đạo khác loại?
Cường giả sát muội chứng đạo khác giết đều là chân muội.
Nhưng Lục Nguyên Hạo mấy chục năm quá khứ vẫn ở trong hoàng cung, khẳng định vẫn là một đồng nam, làm bạn với hắn chỉ có Tiểu Tả cùng Tiểu Hữu hai vị cô nương.
Lục Nguyên Hạo chiêu chiêu đều đối với tiểu tả cùng tiểu hữu (tay trái tay phải) của người khác, thật sự là lãnh khốc vô tình, khủng bố như vậy.
Ngụy Quân giờ phút này đã ý thức được hôm nay mình vô luận thế nào cũng không chết được, sau khi tiếp nhận sự thật, tư duy của hắn đã bắt đầu cho phép cất cánh.
Mà Đặng Giang đứng mũi chịu sào kia, hiện tại là thật đau muốn chết.
"Ngươi không phải bị thương sao? Vì sao ta phá không được phòng ngự của ngươi?" Đặng Giang thân thể đau đớn, trong lòng càng đau hơn.
Quá thương tự tôn.
Lục Nguyên Hạo không có thừa thế truy kích, rất hiển nhiên hắn khuyết thiếu tính cảnh giác cần thiết, còn cần lịch lãm.
Ngụy Quân tự nhiên sẽ không nhắc nhở Lục Nguyên Hạo nhanh giết chết Đặng Giang cho xong việc, để tránh sinh ra bất ngờ.
Có ngoài ý muốn mới tốt đó.
Hắn chỉ sợ không có ngoài ý muốn.
Một khi thật sự không có ngoài ý muốn, vậy Lục Nguyên Hạo khẳng định có thể cứu được hắn.
Nhưng Ngụy Quân không có nhắc nhở Lục Nguyên Hạo là có lý do, Ngụy Quân không nghĩ tới Lục Khiêm cùng Cổ Nguyệt lại cũng không nhắc nhở Lục Nguyên Hạo không cần quá nhiều nói lời thừa cùng đối phương ở trước khi chiến đấu chấm dứt.
Lục Nguyên Hạo trả lời vấn đề của Đặng Giang: "Ta quả thật là bị thương, hiện tại phòng ngự chỉ có bảy thành trước đây."
"Vậy vì sao ta còn không phá được phòng ngự của ngươi?" Đặng Giang không muốn tin tưởng.
Lục Nguyên Hạo có chút khó xử: "Lý do này không phải đã bày ra ra sao? Đổi thành Cổ Kiếm Thần mà nói, ta hiện tại nói không chừng đã chết rồi."
Nói trắng ra là, lực công kích của ngươi quá yếu đó.
Đặng Giang: "..."
Hắn rất muốn dùng bàn tay còn sót lại của mình tự cho mình một cái tát.
Quá hối hận mà.
Lão tử vì sao lại tiện như vậy, tự nhiên đi tự rước lấy nhục.
Lục Nguyên Hạo trả lời đối với hắn tính thương tổn không lớn, nhưng mà tính vũ nhục rất mạnh.
"Đặng tướng quân, ta tôn trọng ngươi năm đó ở trong chiến tranh vệ quốc lập ra công huân, thời điểm ta ở hoàng cung, còn đọc qua binh thư ngươi viết. Ngươi khả năng đã quên, năm đó ngươi còn tự mình đến hoàng cung dạy học, ta cũng từng may mắn thấy qua hào khí can vân ngày xưa của ngài." Lục Nguyên Hạo sắc mặt nghiêm túc, chân thật nói: "Vì thể hiện ta tôn trọng đối với ngươi, kế tiếp ta sẽ toàn lực giết chết ngươi."
Nghĩa phụ trọng thương.
Cổ Nguyệt trọng thương.
Ngụy Quân gà yếu.
Hắn tuy rụt rẻ, nhưng hiện tại chỉ có hắn mạnh nhất, hắn phải đứng ra.
Cho nên tên mập hiện tại trên mặt thực nghiêm túc.
Nghe được lời nói của Lục Nguyên Hạo, Đặng Giang vốn rất thống khổ thậm chí hối hận bỗng nhiên thân thể cứng đờ.
Hắn thậm chí có chút không dám đối diện cùng Lục Nguyên Hạo.
"Đều là quá khứ, ngươi động thủ đi, nhưng ta sẽ không bó tay chịu trói." Đặng Giang thanh âm có chút khàn khàn.
"Đợi một chút."
Lục Khiêm hô ngừng trận chiến đấu này.
Nhìn Đặng Giang đã quyết tâm tử chiến, Lục Khiêm trong ánh mắt tràn đầy thất vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Đặng Giang, ngươi đã có giác ngộ tử chiến, vì sao lại phản bội Đại Càn?"
Đặng Giang nhếch nhếch khóe miệng: "Phản bội Đại Càn? Ta phản bội Đại Càn, kết quả quyền cao chức trọng, đại quan biên giới. Dương đại soái thật ra không có phản bội Đại Càn, hắn nay ở đâu?"
Lục Khiêm không thể trả lời.
Đặng Giang cười to một tiếng: "Lục Khiêm, ta là có chút thẹn với đám người Lục Nguyên Hạo này, trong bọn họ có một số người là nghe chuyện xưa của ta lớn lên, cho nên thời điểm ta đối mặt bọn họ sẽ không có mặt mũi gì. Đối với người một thế hệ chúng ta, cái gì cũng đều đã trải qua. Lục Khiêm, ngươi nói cho ta biết, mấy năm nay thân ở địa vị cao ở triều đình, có người nào tính người đó, ai không có ngầm thông xã giao cùng liên minh người tu chân? Cơ Soái không có sao? Thượng Quan Thừa tướng không có sao? Thậm chí, ngươi không có sao? Thiên hạ này, chỉ có một mình Đặng Giang ta giao hảo cùng liên minh người tu chân sao?"
"Chúng ta không giống với ngươi, chúng ta chỉ là đang lá mặt lá trái." Lục Khiêm nói.
"Ta từ đầu cũng vậy." Đặng Giang nói: "Nhưng mang mặt nạ lâu ngày, đã quên bộ dáng nguyên bản của bản thân. Hơn nữa, như vậy lại có gì không tốt chứ?"
"Có cái gì không tốt? Ngươi phản bội quốc gia của mình, quên nguồn quên gốc, dưới cửu tuyền cũng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông của ngươi, càng không có mặt mũi gặp đồng chí ngày xưa." Lục Khiêm tức giận nói.
Cái này cũng là nguyên nhân hắn vẫn sơ tâm không thay đổi.
Lúc trước nhiều người xá sinh vong tử chiến đấu như vậy, rất nhiều người đã bỏ tính mạng cứu hắn.
Đương nhiên, hắn cũng từng bất kể hồi báo cứu rất nhiều người.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất