Chương 199. Thời đại thay đổi (3)
Thời đại thay đổi (3)
“Ngụy đại nhân, lúc ngươi bị Thi Thế Luân lừa đi Thiên Cơ các, có phải đã cứu một đôi huynh muội hay không?” Công chúa Minh Châu hỏi.
Ngụy Quân gật đầu: “Là có chuyện như thế, ta vừa tới Thiên Cơ các, liền phát hiện có hai đệ tử Thiên Cơ các đang cưỡng đoạt dân nữ, ta thuận tay mang hai đệ tử Thiên Cơ các đó xử lý rồi, rồi mới bảo đôi huynh muội đó nhanh chóng về nhà. Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiên Cơ các truyền đến tin tức, Thiên Cơ các lại muốn động thủ đối với đôi huynh muội kia.”
“Hả?” Ngụy Quân biến sắc: “Thiên Cơ các truyền đến tin tức?”
“Đúng, Thiên Cơ các xếp vào rất nhiều người ở trong triều đình, bản cung ở trong Thiên Cơ các cũng xếp vào một ít thám tử. Nhưng bọn họ cấp bậc quá thấp, không tiếp xúc đến cơ mật trung tâm.” Minh Châu công chúa giải thích.
Ngụy Quân đối với Minh Châu công chúa xếp vào thám tử ở trong Thiên Cơ các cũng không kỳ quái.
Minh Châu công chúa nếu không có năng lực này mới kỳ quái.
Không chỉ Minh Châu công chúa, bao gồm Cơ soái, bao gồm Thượng Quan thừa tướng, khẳng định cũng xếp vào người mình ở trong liên minh tu chân giả.
Nhưng có thể leo đến vị trí cao bao nhiêu, có thể xúi giục phản đồ cấp bậc nào, lại là một sự kiện khác.
Nghe ý tứ Minh Châu công chúa, thám tử nàng xếp vào cấp bậc không cao.
Nhưng Ngụy Quân chú ý là tình huống một đôi huynh muội kia.
“Tin tức có thể xác nhận không?”
“Cơ bản có thể.”
“Có chút kỳ quái.” Ngụy Quân nói thẳng: “Thiên Cơ các đã chết một Thiên Cơ lão nhân, chết một vị các chủ, ai cho bọn họ sự tự tin dám ở thời điểm nơi đầu sóng ngọn gió này lại khiêu khích triều đình?”
Minh Châu công chúa gật đầu: “Đây cũng là chuyện bản cung đang cân nhắc, việc có khác thường nhất định đáng ngờ, bản cung đoán bọn họ hẳn là cố ý, rất có khả năng là đang thử điểm mấu chốt của triều đình, mưu tính phía sau màn chuyện này chưa chắc là Thiên Cơ các, Thiên Cơ các có thể chỉ là một thanh đao của liên minh tu chân giả.”
“Ý tứ của triều đình thế nào?” Ngụy Quân hỏi.
“Chúng ta vừa mới tỏ thái độ, nếu lúc này bày tỏ yếu thế, vậy là một câu chuyện cười.” Minh Châu công chúa trầm giọng nói.
Ngụy Quân gật đầu.
Quả thật, chân trước Ngụy Quân dẫn đầu, một đám người phụ họa, vừa mới phát xong tuyên ngôn dân chúng cả nước phản kháng, chân sau dân chúng Đại Càn liền lại bị liên minh tu chân giả bắt nạt, vậy cũng quá mức mất thể diện rồi.
Sĩ khí Đại Càn sẽ chịu đả kích thật lớn, lòng dân thậm chí có khả năng không gượng dậy nổi.
“Cần ta làm cái gì?” Ngụy Quân sảng khoái nói.
“Bản cung sẽ khởi động Giám Thiên Kính, Cơ soái đã đi đài điểm tướng. Triều đình hôm nay sẽ làm tốt chuẩn bị đại chiến với liên minh tu chân giả, Ngụy đại nhân, ngươi ở dân gian thanh danh tương đối cao, sau nếu có lúc cần ra mặt, bản cung hy vọng ngươi có thể ra mặt trấn an dân chúng một phen.”
“Trách nhiệm không thể đổ cho ai khác.” Ngụy Quân trực tiếp đáp ứng.
Cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật đưa đến Tây.
Đôi huynh muội kia hắn trước đó đã cứu một lần, một lần này đã biết, hắn vẫn như cũ không muốn khoanh tay đứng nhìn.
Huống chi, hắn chân trước vừa mới công bố chân tướng phía sau chiến tranh vệ quốc, chân sau đôi huynh muội này liền lại bị Thiên Cơ các trả thù.
Rất khó nói trong đó rốt cuộc có quan hệ với hắn hay không.
“Ngụy đại nhân, ngươi theo ta đi hoàng cung, bản thể Giám Thiên Kính còn ở hoàng cung.”
“Được.”
...
Ở lúc Ngụy Quân theo Minh Châu công chúa đi hoàng cung, Thiên Nam nói, có một nhóm đệ tử Thiên Cơ các cũng đang tới Đàm gia.
Cầm đầu là Cam Thần đại sư huynh đời này của Thiên Cơ các.
Một đệ tử bên cạnh tay phải Cam Thần thấp giọng hỏi: “Sư huynh, chúng ta lần này đi Đàm gia, không có việc gì chứ?”
Cam Thần nheo mắt, chưa cho ra một đáp án chuẩn xác: “Trước khi xuất phát ta đã tính một quẻ.”
“Quẻ tượng thế nào?”
“Một mảng hỗn độn, tính không ra cái gì.”
“Sư huynh, lấy thực lực của ngươi cũng tính không ra cái gì sao?”
“Tính không ra, cái này nói lên tất cả đều có khả năng.” Cam Thần thản nhiên nói.
“Sư huynh, đã như vậy, chúng ta vì sao cứ phải đi Đàm gia?”
“Cái này không phải chúng ta có thể quyết định, là mệnh lệnh của liên minh tu chân giả, chúng ta chỉ có chấp hành. Mất đi các chủ cùng thái thượng trưởng lão, bây giờ Thiên Cơ các là không có tư cách giữ tính tự chủ.” Cam Thần nhìn rất rõ ràng.
Thật ra câu hỏi này đệ tử cũng rõ, hắn chỉ là không cam lòng.
“Sư huynh, chúng ta lát nữa phải làm như thế nào?”
“Cường thế đến cùng, không thể lộ ra chút suy yếu bị người ta phát hiện.” Cam Thần nói: “Thiên Cơ các chúng ta ở Thiên Nam nói làm uy làm phúc quen rồi, mọi người đều quen chúng ta cường đại. Nếu một khi bị người ta nhìn ra chúng ta bây giờ đã ngoài mạnh trong yếu, vậy rất nhiều người đều sẽ lao lên cắn chúng ta một phát, chúng ta không thể sáng tạo cho người khác loại cơ hội này.”
“Ta nghe sư huynh.”
“Yên tâm, lần này chúng ta chỉ là đánh trận đầu, giao phong thật sự vẫn ở bên trên, bây giờ trong tầng mây cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta đó.” Cam Thần nói: “Chúng ta làm tốt chuyện của mình là được, chuyện khác tự nhiên có người tiếp.”
“Sư huynh tuệ nhãn như đuốc.”
Nghe được Cam Thần phân tích một phen, tâm tình đệ tử Thiên Cơ các khác cũng ổn định.
Không có việc gì thì tốt.
Trên tầng mây.
Có một già một trẻ đang nhìn đám đệ tử Thiên Cơ các phía dưới này.
Bên hông hai người đều treo trường đao.
Thiếu nữ cười hì hì mở miệng: “Sư phụ, Cam Thần này rất thông minh.”
“Thủ tịch đại đệ tử Thiên Cơ các, đương nhiên sẽ không là kẻ ngu xuẩn.” Lão nhân thản nhiên nói: “Theo hắn học chút, ngươi không bằng hắn.”
“Ai nói con không bằng hắn?” Thiếu nữ không phục: “Con một đao có thể chém hắn nở hoa đào.”
“Cam Thần không phải lấy chiến đấu sở trường, mặc dù là chiến đấu, các ngươi một chọi một, ngươi cũng không nhất định có thể đủ thắng hắn.” Lão nhân nói.
Thiếu nữ bĩu môi: “Sư phụ, sao người luôn đả kích con thế.”
“Bởi vì núi cao còn có núi cao hơn, mạnh như Thiên Cơ lão nhân, cũng là nói chết thì chết, chúng ta phải học được kính sợ.” Lão nhân nói.
Thiếu nữ không phục: “Thiên Cơ lão nhân đã chết, nói rõ Thiên Cơ lão nhân còn chưa đủ mạnh. Nếu Thiên Cơ các đủ mạnh, nhóm người này cũng không cần nghe theo chúng ta sai khiến.”
“Ngươi cũng không đủ mạnh.” Lão nhân một lời đi thẳng vào trọng tâm.
Thiếu nữ không còn lời nào để chống đỡ.
“Tiểu Vũ, ta dẫn ngươi ra ngoài là tiếp xúc với đời, thu liễm một ít sự kiêu ngạo của ngươi. Nhớ kỹ, ngươi còn chưa lấy được bất cứ thành tựu nào, không có tư cách kiêu ngạo.” Lão nhân dạy dỗ.