Chương 216. Cần biết lúc nhỏ Lăng Vân chí, từng hứa nhân gian đệ nhất lưu (7)
Cần biết lúc nhỏ Lăng Vân chí, từng hứa nhân gian đệ nhất lưu (7)
“Cứng đầu mất khôn, đã như vậy, cũng đừng trách lão phu không khách khí.”
Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ các giơ tay.
Ngay sau đó, từ bốn phương tám hướng của Thiên Cơ các toát ra rậm rạp đại quân liên minh tu chân giả.
Đồng thời còn có rất nhiều đại tu hành giả lơ lửng trên không.
Đám người Cơ soái giống như đoán trước, nháy mắt bị gói sủi cảo.
Thật ra luận nhân số chân thật, vẫn là Cơ soái mang đến nhiều người.
Nhưng đại bộ phận người tạo thành quân trận đều là binh sĩ bình thường, nhiều nhất chỉ tu luyện một ít chiêu số cường thân kiện thể, thực lực so với người thường mạnh hơn một bậc.
Nhưng ở trước mặt đại tu hành giả, tính mạng người thường quá yếu ớt.
“Cơ Trường Không, ngươi lấy cái gì chiến với chúng ta?”
Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ các ở cao nhìn xuống Cơ Trường Không, giọng điệu tràn ngập khinh thường.
Cơ Trường Không cảm thụ áp lực cực lớn đập vào mặt, nhìn các đại tu hành giả bốn phía hoặc quen thuộc hoặc không quen, trên mặt xuất hiện nụ cười không đè nén được.
“Tốt lắm, quá tốt rồi, lần này cuối cùng có thể một lưới bắt hết.”
Trong tay Cơ soái hiện lên trận đồ Phong Thiên Đại Trận.
Giải trừ phong ấn, Phong Thiên Đại Trận nháy mắt khởi động.
Ngay sau đó, quyển trục theo gió mà lên, ở giữa không trung biến mất không thấy.
Mà bốn phía khu vực Thiên Cơ các, lại đã hình thành một cái không gian phong bế.
Ngăn cách ra với thế gian.
Trừ phi có hai vị chân thần hạ giới, ở bên ngoài cường công, nếu không Phong Thiên Đại Trận ở trong vòng hai canh giờ không gì phá nổi.
Liên minh tu chân giả đại tu hành giả rất nhiều, bọn họ đối với không gian biến hóa cũng dị thường mẫn cảm.
Ở sau khi Cơ soái gọi ra Phong Thiên Đại Trận, rất nhanh đã có đại tu hành giả phản ứng lại.
“Không tốt, không gian bốn phía bị phong ấn.”
“Đây là cái quỷ gì? Vì sao ta cảm ứng thiên địa lực yếu như vậy?”
“Trận pháp? Đáng chết, đây là trận pháp gì?”
Cơ soái trả lời vấn đề này: “Là Phong Thiên Đại Trận.”
Cả người thái thượng trưởng lão Thiên Cơ các run lên, thất thanh nói: “Không có khả năng, Phong Thiên Đại Trận chỉ là một cái truyền thuyết, hơn nữa đã sớm thất truyền.”
Nghe được thái thượng trưởng lão Thiên Cơ các nói như vậy, Cơ soái thầm nghĩ xem ra bệ hạ thật sự không phải phế vật.
Hoàng thất so với mình đoán trước còn có đồ hơn.
Nhưng những lời này không cần nói với người của liên minh tu chân giả.
Hắn cũng không có nắm chắc có thể mang những người này giữ hết lại ở đây, cho nên đương nhiên vẫn phải giữ bí mật.
Cơ soái chỉ là nói: “Nội tình của triều đình Đại Càn, lại há là các ngươi có thể biết được?”
“Phong Thiên Đại Trận lại như thế nào?” Đao khách Thần Đao môn cười lạnh nói: “Chúng ta không ra được, bọn họ cũng không ra được, vẫn có thể mang bọn họ giết sạch.”
“Nói để các vị biết được, tu hành giả chiến đấu rất ỷ lại thiên địa nguyên khí, mà Phong Thiên Đại Trận phong tỏa thiên địa, các ngươi ở trong không gian này tiêu hao thực lực, là không được thiên địa nguyên khí bổ sung.” Cơ soái lặng lẽ nói.
Hắn nói hai câu này, khiến rất nhiều tu hành giả đều trong lòng phát lạnh.
Nếu không được thiên địa nguyên khí bổ sung, vậy thân thể tu hành giả bọn họ ở trước mặt quân đội Đại Càn thật ra cũng cực kỳ yếu ớt.
Chết rồi, cũng chính là thật sự chết.
Mà bọn họ đều không muốn chết.
Đây là hiệu quả Cơ soái muốn.
Đường hẹp gặp nhau.
Khi một phe đã không có tâm lý nhất định phải chết, bọn họ ở thời điểm chiến đấu sẽ lo được lo mất, thậm chí che giấu thực lực.
Mà loại tâm tính này ở trong chiến đấu đánh giáp lá cà như thế, hầu như là trí mạng.
Thật ra luận thực lực, lúc này vẫn như cũ là liên minh tu chân giả chiếm thượng phong.
Đối phương nếu thật sự liều mạng, cho dù lần này quân đội Đại Càn thú dữ ra hết, trên thực lực cứng cũng không phải đối thủ của đối phương.
Một đám đồ cổ sống mấy ngàn năm, nội tình của bọn họ là cực kỳ khủng bố.
Cho dù không dựa vào hoàn cảnh thiên địa, thực lực của bọn họ cũng sẽ không hạ xuống quá nhiều.
Nhưng người của liên minh tu chân giả lúc này còn không biết Cơ soái bên này trừ hắn cùng Trương Sam, đại tướng quân khác đều là hàng giả.
Các tu hành giả của liên minh tu chân giả bị dọa rồi.
Bọn họ muốn đánh là một cuộc chiến tỷ lệ 80-20.
Tỷ lệ 40-60 bọn họ không quá muốn đánh.
Mà cục diện bây giờ ở trong lòng rất nhiều người của liên minh tu chân giả, chính là cục diện tỷ lệ 60-40.
Cho nên, rất nhiều người bắt đầu đánh trống lui.
Nhưng, bên trong liên minh tu chân giả tự nhiên còn có cao nhân.
Sẽ không có việc mọi người đều bị Cơ soái dắt mũi đi.
Một bóng người bá đạo tuyệt luân đi ra khỏi đám người, trên người tỏa ra sát khí, lời nói ra càng khiến trong lòng rất nhiều người phát lạnh:
“Chỉ cần giết sạch bọn Cơ Trường Không, Phong Thiên Đại Trận sớm muộn gì sẽ tự động giải trừ, không có bất cứ nguy hiểm nào cả.”
“Không sai, giết sạch bọn hắn.”
“Đừng bị Cơ Trường Không dọa vỡ mật, Đại Càn nếu có thể mang chúng ta một lưới bắt hết, đã sớm động thủ, cũng sẽ không chờ tới bây giờ.”
...
Trong liên minh tu chân giả, tiếng mồm năm miệng mười vang lên.
Rất nhiều người thông minh đều phản ứng lại.
Mọi người đều không phải ngu xuẩn.
Mặc dù bởi vì tin tức chênh lệch, bọn họ không biết toàn cảnh chân tướng.
Nhưng căn cứ tin tức đã biết, bọn họ cũng sẽ làm ra lựa chọn có lợi nhất cho mình.
Kết quả này khiến Cơ Trường Không có chút thất vọng.
Nhưng cũng ở trong dự kiến của hắn.
Nếu liên minh tu chân giả dễ đối phó như vậy, Đại Càn cũng sẽ không cần ẩn nhẫn tới bây giờ.
Cơ Trường Không từ bỏ ý tưởng tiếp tục tấn công tâm lý, mà là cười nói với Trương Sam: “Lão Trương, xem ra chỉ có thể tử chiến, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Trương Sam cũng cười: “Ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Cơ soái, ta có thể chết, ngươi không thể chết ở chỗ này.”
Cơ Trường Không chưa nghe hiểu thâm ý Trương Sam nói, cười to nói: “Giết sạch bọn chúng, chúng ta tự nhiên liền sống sót.”
“Không, ý tứ của ta là, chiến trường giết địch loại chuyện này, chúng ta lên là đủ rồi. Ngươi là chủ soái, chủ soái chỉ dùng để bày mưu nghĩ kế.” Trương Sam nói.
Cơ Trường Không cảm giác được không thích hợp: “Lão Trương, ngươi ý tứ gì?”
Trên mặt Trương Sam vẫn mang nụ cười: “Quyền khống chế trung tâm Phong Thiên trận đồ, hắn đã cho ta, ta có thể đưa một người thoát ly Phong Thiên Đại Trận.”
‘Hắn’ Trương Sam nói, tự nhiên là chỉ Càn đế.
Chuyện này, Cơ Trường Không là không biết.
Giờ khắc này, Cơ Trường Không cũng không muốn đi nghĩ Càn đế mang quyền khống chế trung tâm Phong Thiên trận đồ cho Trương Sam, có phải vì tiếp tục để Trương Sam rời khỏi hay không.