Chương 230. Ngụy Quân nhìn thấu tất cả (5)
Ngụy Quân nhìn thấu tất cả (5)
Đây là thiên uy không thể xâm phạm.
Nhân cách phượng hoàng đã ý thức được, Ngụy Quân tất nhiên có lai lịch cực lớn.
Mà trên thực tế lai lịch của Ngụy Quân, so với nhân cách phượng hoàng tưởng tượng càng lớn hơn nữa.
“Bạch Khuynh Tâm chẳng hay biết gì, ngươi cũng chẳng hay biết gì. Sư muội, ngươi che giấu thật sâu, trách không được thiếu chút nữa mang ta cũng lừa được.” Ngụy Quân lặng lẽ nói.
Nhân cách phượng hoàng: “Sư muội?”
Nàng nghe không hiểu lời của Ngụy Quân.
Ngụy Quân lắc lắc đầu: “Mà thôi, có lẽ nàng còn đang ngủ say. Nàng đã không chủ động đi ra, ta tự mình đi tìm nàng đi.”
Chết mà sống lại một lần, Ngụy Quân rõ ràng cảm giác được năng lực của mình lại được tăng trưởng trên diện rộng.
Không chỉ có chiến lực.
Hắn còn đã thức tỉnh một ít thần thông của Thiên Đế.
Những thần thông này chưa hẳn có trợ giúp chiến đấu, nhưng vào lúc này lại có thể phát huy ra kỳ hiệu.
Giữa mi tâm Ngụy Quân bỗng nhiên xuất hiện một khe hở.
Trong khe hở, tia sét lóe ra, lại là một con mắt hiện lên ở trong đó.
Nhân cách phượng hoàng Bạch Khuynh Tâm trừng lớn hai mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn vượt qua nhận biết của nàng.
Nàng đã có thể phán đoán ra Ngụy Quân không phải người thường.
Nhưng Ngụy Quân biểu hiện như vậy, vẫn hoàn toàn vượt qua dự đoán của nàng.
“Đây là...” Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Ngụy Quân chưa trả lời.
Chỉ là con mắt thứ ba giữa mi tâm nở rộ ra một tia sáng trắng lóa mắt, trực tiếp mang Bạch Khuynh Tâm bao phủ bên trong.
Ngay sau đó, ở trên đỉnh đầu Bạch Khuynh Tâm, xuất hiện bóng người một nữ tử trong trí nhớ Ngụy Quân rất quen thuộc.
Áo đen như mực.
Tóc đen như thác.
Con ngươi đen như bóng đêm.
Nàng vừa xuất hiện, toàn bộ căn phòng liền lâm vào bóng tối cực độ.
Nhưng nàng cũng không phải tia sáng đó.
Nàng so với bóng tối càng đen hơn.
Nữ tử mở hai mắt, đã thấy Ngụy Quân.
Ngụy Quân cũng đã thấy nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đây là gặp lại vượt qua ức vạn năm.
Ánh mắt Ngụy Quân có chút phức tạp.
Nơi ánh mắt chạm tới, đều là hồi ức.
“Sư muội.”
“Sư ca, ta cuối cùng tìm được ngươi rồi.”
Nữ tử áo đen sau khi nhìn thấy Ngụy Quân, nhoẻn miệng cười.
Toàn bộ thế giới đều giống như xuân về hoa nở.
“Ngươi...”
“Sư ca, đây chỉ là một hư ảnh ta bố trí, chỉ có ngươi có thể kích hoạt. Ta đã chết, chân linh còn sót lại ở dưới sự che chở của ngươi có thể chuyển thế sống lại. Thật lâu trước kia, ta đã tính được ngươi sẽ luân hồi lịch kiếp, để cầu tiến thêm một bước, nhưng quá trình này tất nhiên nguy cơ trùng trùng, cực kỳ nguy hiểm. Ngươi đối với ta có ân cứu mạng, ta đã biết ngươi gặp nạn, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Sư ca, ngày xưa ngươi vì ta đối kháng sư tôn. Tương lai, liền để ta tới bảo vệ ngươi lịch kiếp.
“Đây là cảm tạ đến muộn ức vạn năm, sư ca, ngươi sẽ không trách ta đến quá muộn chứ?”
Nhìn một bộ dáng muốn được khen ngợi của nữ tử áo đen, thân thể Ngụy Quân đang run lên khe khẽ.
Tâm tính càng có chút nổ tung.
“Ngươi... là đang... báo ân?”
“Đúng vậy, sư ca, ân tình của ngươi đối với ta, mặc dù ta đã luân hồi vạn năm, vẫn trọn đời không quên. Đời đời kiếp kiếp, ngươi đều là sư ca của ta, ta cũng sẽ đánh bạc tính mạng đi bảo vệ ngươi.” Nữ tử áo đen nghiêm mặt nói.
Ngụy Quân nhìn nữ tử áo đen, giọng đều run run: “Ngươi có phải cảm thấy mình rất thiên tài hay không?”
Nữ tử áo đen mỉm cười nói: “Sư ca, ngươi không cần khen ta. Tuy ta ở trong vạn kiếp luân hồi tìm ngươi cũng tìm rất vất vả, tuy ở trong quá trình này ta khẳng định cũng chịu rất nhiều khổ, tuy vì bảo hộ ngươi, ta khẳng định cũng sẽ bị thương thậm chí chết. Nhưng mà không sao, chỉ cần ngươi không có việc gì, ta liền an tâm rồi. Sư ca, ngươi chờ ta, đừng nóng vội lập thiên hậu nương nương. Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ vương giả trở về.”
Ngụy Quân cố gắng khống chế vẻ mặt của mình: “Ngươi yên tâm, ta nhất định chờ ngươi, chờ ngày nào đó ngươi vương giả trở về, ta cho ngươi một cái kinh hỉ lớn.”
Ngụy Quân nói đoạn lời này nghiến răng nghiến lợi.
Nữ tử áo đen lại là cực kỳ nhảy nhót: “Ta biết sư ca đối với ta tốt nhất mà.”
Ngụy Quân: “...”
Rất muốn cho nàng một phát lang nha bổng.
Nhưng nàng bây giờ vẫn là người chết, đánh cũng đánh không được nàng.
Rất khó chịu.
“Sư ca, ngươi đối với ta một kiếp này cũng tốt một chút. Nàng chính là ta, ta chính là nàng, ngươi coi như đối với ta để đối đãi nàng là được.” Nữ tử áo đen kính nhờ.
Ngụy Quân mím môi, trên mặt nặn ra nụ cười: “Không thành vấn đề, ta sẽ mang Bạch Khuynh Tâm coi là ngươi,『 cảm tạ 』nàng cẩn thận.”
“Cảm ơn sư ca.”
“Nên là ta 『 cảm ơn ngươi 』 mới đúng.”
Ngụy Quân ở ba chữ『 cảm ơn ngươi 』càng tăng nặng giọng điệu.
Nếu không phải ngươi quá thông minh, lão tử bây giờ đã là Thiên Đế tiến thêm một bước.
Cũng chính là ngươi bây giờ vẫn là người chết.
Bằng không bản Thiên Đế nhất định để ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Ngụy Quân lại nhìn nàng một cái.
Có lẽ còn có thể thử một lần sinh tử chi giao.
Nếu thật để nàng hoàn toàn sống lại, muốn dạy dỗ nàng quả thật không dễ dàng.
Trong trí nhớ thực lực đỉnh phong của nàng, chưa chắc đã kém Đạo Tổ cùng Thiên Đế quá nhiều.
So sánh mà nói, Bạch Khuynh Tâm liền dễ dàng hơn nhiều.
Dù sao Bạch Khuynh Tâm chỉ là một loại trong ngàn vạn nhân cách của nàng, hơn nữa là một loại vô hại nhất đó.
Ngụy Quân hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: “Ngươi lúc nào có thể hoàn toàn tỉnh lại?”
“Không biết, sư tôn xuống tay quá ác, ta chỉ có thể chậm rãi khôi phục. Sư ca, chúng ta lần nữa gặp lại, chỉ sợ sẽ là vô số kỷ nguyên sau, có thể cho sư muội một cái ôm ấm áp hay không?” Nữ tử áo đen làm nũng nói.
Ngụy Quân lấy tay ôm trán, cực kỳ bất đắc dĩ.
Hắn ôm cái c.
Năm đó hắn còn không biết là tình huống gì, cũng có một lần nàng chủ động xin ôm một cái.
Thiên Đế cũng là một nam nhân bình thường.
Một đại mỹ nữ xinh đẹp chủ động xin ôm một cái, ngươi có thể từ chối sao?
Dù sao Thiên Đế là chưa từ chối.
Kết quả vừa ôm nàng xong, nàng liền lập tức trở mặt bảo Thiên Đế cưới nàng, nói nàng cuộc đời này từng thề, nam nhân nào từng ôm nàng liền nhất định phải cưới nàng.
Không đợi Thiên Đế phản ứng lại, nàng ngay sau đó liền rút ra một cây trường đao, chất vấn hắn tên dâm tặc vô sỉ này vì sao phải chiếm tiện nghi của nàng?
Thiên Đế tránh thoát một đao, vừa định hỏi chuyện gì vậy, kết quả liền thấy được nàng đáng thương nói với hắn: “Nếu ta vừa rồi chỉ là đang nói giỡn, ngươi sẽ tin tưởng sao?”
Thiên Đế trực tiếp mang nàng hành hung một trận, sau đó một cước mang nàng đá bay.