Chương 237. Chiến sĩ cùng ruồi bọ (6)
Chiến sĩ cùng ruồi bọ (6)
“Ta ban đầu cũng nghĩ giống các ngươi, nhưng từ sau khi ta hiểu chuyện ta liền phát hiện một sự kiện, ông nội của ta ở Trương gia cũng không được hoan nghênh. Tuy ông nội của ta chức quan cao nhất, nhưng tổ mẫu lại càng thêm sủng ái nhị gia gia không có chức quan của ta hơn, cũng chính là em trai của ông nội ta.
“Chúng ta một chi này ba đời đơn truyền, ông nội của ta chỉ sinh cha ta một người con trai, cha ta chỉ có ta một đứa con gái. Thi cốt ông nội chưa lạnh, nhị gia gia đã đề xuất muốn ở riêng, hơn nữa lấy ta là nữ làm lý do, muốn kế thừa toàn bộ gia sản Trương gia. Khiến ta khó hiểu nhất là, tổ mẫu thế mà ủng hộ nhị gia gia của ta.”
Nói đến cuối cùng, Trương Thiền Quyên cực kỳ không thể lý giải: “Đều là con của tổ mẫu, ông nội của ta rõ ràng thành tựu lớn hơn, ta không hiểu, tổ mẫu vì sao đối đãi khác nhau như thế?”
Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm nhìn nhau một cái.
Ngụy Quân nói: “Ta nhớ lúc trước giống như từng nghe đồn đãi, Trương lão phu nhân sau khi nghe được tin Trương tướng quân chết, tuy khóc không thành tiếng, nhưng lại mặt mang nụ cười.”
Trương Thiền Quyên cười lạnh: “Mặt mang nụ cười là có, khóc không thành tiếng lại là gia chủ chúng ta hướng bên ngoài truyền ra, miễn cho tự dưng bị người ta chê cười.”
Ngụy Quân gật gật đầu.
Thao tác này hợp lý.
Bạch Khuynh Tâm nói: “Trương cô nương, đối với loại tình huống này, ngươi có phán đoán gì không?”
Trương Thiền Quyên có chút do dự.
Lý thám hoa mở miệng nói: “Thiền Quyên, nếu Ngụy đại nhân và Bạch đại nhân đều không đáng tín nhiệm, vậy trên đời này không có ai đáng giá tín nhiệm nữa.”
Trương Thiền Quyên cười khổ: “Ta không phải không tín nhiệm Ngụy đại nhân và Bạch đại nhân, ta chỉ là không muốn ác ý phỏng đoán người nhà của ta. Bạch đại nhân, ta từng trong lúc vô ý thấy tổ mẫu dùng đan dược.”
“Dùng đan dược?” Bạch Khuynh Tâm trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: “Tổ mẫu ngươi năm nay bao tuổi?”
“Chín mươi bảy, nhưng nhìn qua chỉ xấp xỉ năm sáu mươi tuổi.” Trương Thiền Quyên nói.
“Vậy thì không sai rồi, dùng hẳn là duyên thọ đan* tu hành giả luyện chế.” Bạch Khuynh Tâm gật đầu nói: “Nhị gia gia ngươi thì sao? Hắn cùng tu hành giả có quan hệ không?”
Trương Thiền Quyên lắc đầu: “Ta không biết, ta trước đây luôn cho rằng nhị gia gia là một học giả thuần túy.”
“Lúc trước?” Bạch Khuynh Tâm nháy mắt bắt được trọng điểm.
Trương Thiền Quyên nhìn Ngụy Quân một cái, lại thoáng do dự một phen, không để ý nàng cuối cùng vẫn mang tình huống mình biết nói hết ra: “Ngụy đại nhân vạch trần chân tướng chiến tranh vệ quốc, nói là người của liên minh tu chân giả không biết dùng biện pháp gì giải trừ kết giới giữa mảnh đại lục này của chúng ta cùng Tây đại lục. Sau khi chuyện này công khai, ông nội ta cùng nhị gia gia cãi nhau to một trận. Ở trong quá trình bọn họ cãi nhau, ta đã nghe được một sự kiện.”
“Chuyện gì?”
“Nhị gia gia ta lúc trước chính là luôn luôn nghiên cứu kết giới, hắn cùng kết giới biến mất rất có thể có liên quan.”
Vù!
Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm đều động dung, nháy mắt đều dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trương Thiền Quyên.
Đương nhiên, ở trong mắt Trương Thiền Quyên cùng Lý thám hoa, Bạch Khuynh Tâm vẫn là người mù.
Lý thám hoa cũng chấn kinh.
Chuyện này Trương Thiền Quyên nói, Lý thám hoa cũng là lần đầu tiên biết.
“Thiền Quyên, đây là thật?” Giọng Lý thám hoa có chút run run.
Hắn vốn tưởng là hào nội môn đấu bình thường.
Bây giờ xem ra, nước so với hắn tưởng tượng còn sâu hơn rất nhiều.
Trương Thiền Quyên gật đầu.
Ngụy Quân nhìn thoáng qua Bạch Khuynh Tâm.
Bạch Khuynh Tâm biết ý tứ Ngụy Quân, thấp giọng nói: “Trương cô nương không nói sai.”
Bạch Khuynh Tâm nói Trương Thiền Quyên không nói sai, ở trong lòng Ngụy Quân cơ bản tương đương thánh đàn nói Trương Thiền Quyên không nói sai.
Thậm chí Bạch Khuynh Tâm ở chỗ hắn so với thánh đàn càng đáng tin hơn.
Ngón giữa tay phải Ngụy Quân không tự giác gõ bàn một phát, thản nhiên nói: “Vốn chuyện này ta cũng không tính khoanh tay đứng nhìn, bây giờ xem ra, vẫn là chỗ chức trách của ta, vậy Ngụy mỗ liền càng có lý do phải nhúng tay.”
Hắn vẫn là người chấp bút chiến tranh vệ quốc.
Tất cả chân tướng phía sau chiến tranh vệ quốc, hắn đều phải tìm căn nguyên, sau đó viết ở trên sách sử, hạ kết luận cho đoạn lịch sử này.
Nên danh lưu sử xanh, cần để bọn họ nhận được vinh quang nên có.
Nên để tiếng xấu muôn đời, Ngụy Quân cũng tất nhiên sẽ không bỏ qua bọn họ.
Ngụy Quân bây giờ biết Trương Thiền Quyên vì sao mà lo lắng rồi.
Nàng hôm nay nói những lời này, rất có khả năng mang Trương gia dẫn vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Nếu kết giới biến mất thật sự có liên quan với nhị gia gia nàng, vậy kết cục của Trương gia sẽ cực kỳ thảm thiết.
Nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm của Trương Thiền Quyên, Ngụy Quân trầm giọng nói: “Trương cô nương, ngươi có thể yên tâm, trên thế giới này, chính là chính, tà là tà. Vô luận nhị gia gia ngươi làm cái gì, Trương Sam tướng quân là anh hùng vì nước chết trận, hắn không có lỗi với thân phận của mình, ngươi vĩnh viễn có thể vì ông nội ngươi mà kiêu ngạo, ai cũng không thay đổi được một điểm này. Trên sử xanh sáng tỏ, ta cũng nhất định sẽ công chính chấp bút.”
Mắt Trương Thiền Quyên đỏ lên, đứng dậy lại hướng Ngụy Quân hành một lễ: “Đa tạ Ngụy đại nhân.”
“Ta làm việc ta nên làm, Trương cô nương không cần phải nói cảm ơn.” Thanh âm Ngụy Quân có một loại ma lực, khiến sự thấp thỏm của Trương Thiền Quyên chậm rãi biến mất: “Trương cô nương, Trương gia chuẩn bị ngày nào tổ chức lễ tang cho Trương Sam tướng quân? Ngụy mỗ sẽ tới nhà phúng viếng, đồng thời gặp một chút nhị gia gia ngươi cùng Trương lão phu nhân.”
Trương Thiền Quyên cười khổ: “Ý tứ nhị gia gia cùng tổ mẫu là triều đình đã cử hành quốc táng, Trương gia liền không cần thiết tổ chức một lần lễ tang nữa.”
Ánh mắt Ngụy Quân trong tích tắc trở nên âm u đi rất nhiều.
Lý thám hoa càng giận dữ đấm một phát lên trên bàn.
“Quá đáng quá rồi.” Lý thám hoa giọng căm hận nói.
Quả thật quá phận.
Quốc táng là tâm ý của triều đình.
Tâm ý của Trương gia đâu?
Giọng Ngụy Quân lạnh đi rất nhiều: “Làm phiền Trương cô nương về nhà thông báo một tiếng, cứ nói Cơ soái, Thượng Quan thừa tướng, Minh Châu công chúa, nhị hoàng tử, Chu tế tửu, Lục tổng quản... Bọn họ ngày kia đi Trương gia phúng viếng Trương Sam tướng quân.”
Chỉ cần những người này đi, vậy Trương gia lễ tang này không làm cũng phải làm.
Trương Thiền Quyên có chút trở tay không kịp: “Ngụy đại nhân, những đại nhân này thật sự sẽ đến sao?”
“Sẽ, Trương cô nương có thể yên tâm, ta tự mình đi mời bọn họ.” Ngụy Quân nói.