Chương 248. Ba trong tứ đại hoàn khố kinh thành (1)
Ba trong tứ đại hoàn khố kinh thành (1)
Bảy ngày sau.
Ngụy Quân từ chỗ Mạnh Giai lấy được toàn bộ tư liệu có liên quan vụ án Trương Trí Viễn.
Lúc này Trương Trí Viễn đã bị hỏi tội chém đầu.
Đúng vậy, hiệu suất chính là nhanh như thế, Thượng Quan thừa tướng đặc biệt phê chuẩn.
Hắn phạm quá nhiều tội, mạng người trên tay cũng quá nhiều.
Căn bản không cần lấy cấu kết với liên minh tu chân giả làm lý do, chỉ cần chuyện chính hắn mấy năm nay làm, đã đủ để rơi vào kết cục này.
Càng không cần phải nói trong quá trình này, hắn và liên minh tu chân giả thông đồng với nhau.
Sau khi Trương Trí Viễn bị hỏi tội chém đầu, một ít bộ hạ của Trương Sam tướng quân tự phát chế tác một pho tượng sắt Trương Trí Viễn, quỳ gối trước mộ phần Trương Sam.
Để Trương Trí Viễn vĩnh viễn quỳ gối trước mộ phần Trương Sam tạ tội.
Trương lão phu nhân vì thế từng đại náo một hồi.
Sau đó Ngụy Quân trước mặt Trương lão phu nhân, viết một bộ câu đối:
Thanh sơn hữu hạnh mai trung cốt, bạch thiết vô cô chú nịnh thần!
(Núi xanh may mắn chôn trung nghĩa, sắt thép vô tội đúc nịnh thần)
Câu đối thành, tự phát dẫn động hạo nhiên chính khí, câu đối này bị Hạo Nhiên Thư tự động thu nhận sử dụng.
Mà Ngụy Quân sau đó dùng bút chính khí mang chuyện Trương Sam cùng Trương Trí Viễn hai huynh đệ này tất cả đều viết ở trên Hạo Nhiên Thư, cho người đời truyền đọc.
Trương Sam vì nước vì dân, lưu danh sử xanh.
Trương Trí Viễn bán nước cầu vinh, để tiếng xấu muôn đời.
Trương gia bởi vậy được vạn người cúng bái, cũng bị vạn người mắng chửi.
Sử xanh sáng tỏ, sử bút như đao!
Uy lực chính khí bút cùng Hạo Nhiên Thư trong tay Ngụy Quân, khiến mọi người đều ý thức được một sự kiện:
Thẩm phán sắp tới!
Mà đúng sai công tội, cùng do Ngụy Quân đến bình luận!
Tổng bộ liên minh tu chân giả.
Đại biểu các đại môn phái một lần nữa tập trung một chỗ.
Chẳng qua lần này trong mười cái ghế, trống mất hai cái.
Kiếm Các không ai tới.
Ở sau khi Cổ Nguyệt một lần nữa vào làm chủ Kiếm Các, Kiếm Các bây giờ đã là minh hữu của triều đình Đại Càn, tự nhiên sẽ không buộc cùng một chỗ với liên minh tu chân giả nữa.
Mà Thiên Cơ các cũng không có ai tới.
Thiên Cơ các lúc này đã phong sơn.
Hơn nữa Thiên Cơ các bây giờ thực lực không bằng ngày xưa, giai đoạn này việc cần làm nhất là nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu lại chạy đến gây sóng gió, triều đình Đại Càn là rất có khả năng thật sự triệt để tiêu diệt Thiên Cơ các.
Tuy triều đình Đại Càn tỷ lệ đại khái không dám làm như vậy, vậy tương đương ép liên minh tu chân giả quyết chiến.
Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Thiên Cơ các tự nhiên không cần phải mạo hiểm như vậy.
Cho nên từ khi liên minh tu chân giả thành lập tới nay, mỗi lần hội nghị tối cao mười ghế đều có thể ngồi đầy, một lần này phá lệ chỉ tám người.
Mà chuyện bọn họ muốn bàn luận, tự nhiên chính là phản kích Đại Càn.
Liên tiếp thua hai trận, liên minh tu chân giả không chỉ thanh thế uy danh bị hao tổn rất lớn, quan trọng nhất là đã chết quá nhiều người.
Liên minh tu chân giả thật sự đau thịt.
Thù này nếu không báo, liên minh cách giải tán sẽ không xa.
“Lòng người tan rồi, đội ngũ không tiện dẫn theo.” Thanh âm minh chủ liên minh tu chân giả rất lạnh nhạt, nhưng trong lạnh lùng mang sự kiên định không cho phép nghi ngờ: “Chúng ta không thể để liên minh tản mất lòng người, phải một lần nữa mang mọi người bện thành một sợi dây thừng. Chỉ cần chúng ta có thể đồng lòng, trên thế giới này không có ai có thể là đối thủ của chúng ta, Đại Càn cũng không được.”
“Minh chủ nói không sai, chỉ cần chúng ta có thể đồng lòng, nguyện ý lấy hy sinh một nửa tông môn làm trả giá, Đại Càn trong nháy mắt có thể diệt.” Một bóng người lặng lẽ nói: “Vấn đề là, ai cũng không muốn trở thành tông môn hy sinh một nửa đó, đây là chỗ chênh lệch lớn nhất của một liên minh so với quốc gia.”
Quốc gia là thật có thể làm người ta đi khẳng khái chịu chết.
Hơn nữa không chỉ một người.
Đại Càn đã dùng sự thực chứng minh một điểm này.
Liên minh lại chẳng qua là tập hợp thể của ích lợi.
Có lợi ích, mọi người có thể cùng nhau chiến đấu.
Ích lợi tan, bọn họ chính là năm bè bảy mảng.
Lực ngưng tụ, lực hướng tâm, thậm chí là hy sinh... Liên minh tu chân giả là không có bầu không khí này.
Minh chủ liên minh tu chân giả tự nhiên cũng rõ một điểm này.
“Quốc gia có ưu thế của quốc gia, liên minh có ưu thế của liên minh, không thể quơ đũa cả nắm. Hôm nay mang mọi người triệu tập lại, không phải muốn thảo luận so sánh ưu khuyết liên minh cùng quốc gia, mà là muốn hỏi mọi người, chúng ta rốt cuộc nên phản kích như thế nào?” Minh chủ nhìn chung quanh, hắn đang đợi một đáp án.
Hắn không chờ quá lâu.
Rất nhanh liền có người lên tiếng:
“Từ xưa đến nay, biện pháp lập uy tốt nhất chính là giết người. Chỉ có máu tươi mới có thể đắp nặn uy nghiêm, Đại Càn bây giờ từ trên xuống dưới đều chiến ý dạt dào, chúng ta lúc này cần làm, chính là dùng máu tươi của bọn hắn hắt cho bọn hắn một chậu nước lạnh.”
“Lời ấy có lý, vấn đề là muốn giết ai?”
“Hoàng đế như thế nào?”
“Hoàng đế không được, hoàng đế là người của chúng ta.”
“Hoàng đế thật sự là người của chúng ta sao? Ta bây giờ rất hoài nghi một điểm này. Phong Thiên trận đồ có thể là hoàng thất giấu riêng hay không? Trong thiên hạ trừ hoàng thất, còn có ai có thể lấy ra Phong Thiên trận đồ?”
Minh chủ lên tiếng: “Không cần cân nhắc một điểm này, hoàng đế quả thực là người của chúng ta. Không cần phải quản trong lòng hắn là nghĩ thế nào, xem hành vi của hắn mấy năm nay sẽ biết. Chỉ cần chúng ta đủ mạnh, Quân Thảm Chấp sẽ là một con rối tốt nhất của chúng ta. Nếu thật mang hắn giết đi, đổi thành Minh Châu công chúa đại vương hoặc là đại hoàng tử lên ngôi, vậy đối với chúng ta mà nói mới là thật sự phải đau đầu.”
Lời của minh chủ khiến mọi người lặng im.
Một lát sau, mọi người đồng thanh phụ họa: “Lời ấy đại thiện!”
Càn đế phàm là có thể biết được lời trên hội nghị hôm nay nói, khẳng định sẽ tức hộc máu.
Xem một người rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, khách quan nhất chính là xem kẻ địch đánh giá đối với hắn.
Rất hiển nhiên, ở trong cảm nhận của kẻ địch, Càn đế thậm chí cũng không bằng nhị hoàng tử.
Thế này quá đau lòng.
Nhưng đối với người liên minh tu chân giả mà nói, đây quả thật là sự thực.
Nhị hoàng tử thực dám mang Đại Càn bất chấp mọi giá chơi một trận với liên minh tu chân giả, có thể thằng hay không nói sau, nhưng liên minh tu chân giả không muốn đánh.
Đại Càn nếu thật toàn lực khai chiến, tiêu diệt hai ba tông môn là tuyệt đối không có vấn đề.
Cho nên có thể không đánh đương nhiên vẫn là không đánh tốt hơn.
Diễn biến hòa bình đối với liên minh tu chân giả mà nói mới là vương đạo.