Chương 260. Được lắm (4)
Được lắm (4)
Ngụy Quân lại vỗ vỗ bờ vai hắn, thản nhiên nói: “Cho nên, ta có thể cho ngươi theo ta cùng đi mạo hiểm, lại không thể lấy những người vô tội kia của Giám sát ti đi thực tiễn chính nghĩa của ta. Có một số việc ta cho rằng nên làm, ta sẽ tự mình đi làm, sẽ không để người khác đi làm thay. Lục đại nhân, ngươi hẳn là có thể hiểu cho ta chứ?”
Hốc mắt Lục Nguyên Hạo đỏ lên: “Ta hiểu, Ngụy đại nhân, ngươi người này chính là quá chính trực, hơn nữa cũng quá hiểu ý người ta rồi, luôn suy nghĩ trước hết thay người khác.”
Trong lòng Ngụy Quân nói ngươi đánh giá đối với ta cũng chỉ “hiểu ý người ta” điểm ấy là đúng rồi.
Nhưng không sao.
Hiểu lầm thì hiểu lầm đi.
Bản Thiên Đế bị hiểu lầm quen rồi.
Chỉ cần ngươi nghe lời là được.
“Vậy cứ quyết định như vậy.” Ngụy Quân không cho Lục Nguyên Hạo cơ hội từ chối: “Lục đại nhân ngươi cũng không cần quá lo lắng an toàn của ta, cho dù Vinh quốc công thật sự muốn bất lợi đối với ta, hắn cũng sẽ không động thủ ở trước mắt bao người, tỷ lệ đại khái vẫn là thông qua tầng diện chính trị hướng ta tạo áp lực, vấn đề an toàn của ta vẫn là không cần cân nhắc.”
“Đúng, bọn họ hẳn là muốn phá hư thanh danh của ngươi trước.” Lục Nguyên Hạo nói.
“Vậy xem xem chúng ta ai động tác nhanh hơn.”
Trong đầu Ngụy Quân hiện lên tư liệu đương đại Vinh quốc công Cổ Thu Hác.
Cổ Thu Hác lúc trẻ tuổi, cũng là một thế hệ thiếu niên anh kiệt, thân là phe huân quý, hắn lại văn võ song tu, ở lúc rất sớm đã bái vào Quốc Tử Giám.
Lần đầu tiên tham gia khoa khảo, đã đỗ tiến sĩ.
Ở trong một thế hệ trẻ của huân quý nhất mạch, Cổ Thu Hác vẫn luôn là ‘con nhà người ta’.
Sau khi đỗ tiến sĩ, Cổ Thu Hác lại chưa làm quan văn.
Phụ thân lão quốc công mất do bệnh, hắn kế thừa vị trí quốc công của phụ thân, cũng thuận lẽ chuyển thành quan võ.
Trước khi chiến tranh vệ quốc mở ra, hắn cầm quân đóng bên ngoài, nơi đóng quân vừa vặn là biên thuỳ bờ tây hải.
Vẫn như cũ là trước khi chiến tranh vệ quốc mở ra, Cổ Thu Hác đột nhiên mất đi hứng thú đối với làm quan, từ quan về kinh, bắt đầu dốc lòng tu đạo, không hỏi việc đời.
Mười năm chiến tranh vệ quốc, có rất nhiều huân quý cũng mặc giáp ra trận, nhưng nhà Vinh quốc công lại trước sau không một ai rời núi.
Điều này cũng dẫn tới Vinh quốc phủ ở kinh thành thanh danh ngày càng đi xuống, mấy năm nay đã kém xa ngày xưa.
Mà Vinh quốc công Cổ Thu Hác căn cứ lời đồn lại một lòng tu đạo, không hỏi việc nước, hắn ngay cả việc nhà cũng không quản.
Đại công tử của Cổ Thu Hác ở năm ấy mười hai tuổi chết non, nhị công tử Cổ Anh từ nhỏ lớn lên giữa son phấn, bị tổ mẫu cưng chiều coi trời bằng vung, ở kinh thành tạo dựng ra danh hiệu “Di Hồng công tử” của mình, đứng trong kinh thành tứ đại hoàn khố.
Loại con em phá phách làm nhục gia đình này, đổi thành gia đình có theo đuổi khẳng định phải dạy dỗ cẩn thận, nhưng Cổ Thu Hác không thèm để ý, một lòng luyện đan tu đạo, tùy ý Cổ Anh ở bên ngoài coi trời bằng vung, gây ra một rồi lại một chuyện cười.
Cái này rất không thích hợp.
Trong đó chắc chắn có ẩn tình.
Lý lịch Cổ Thu Hác thoạt nhìn đã có vấn đề.
Mà càng làm Ngụy Quân chú ý hơn vẫn là Cổ Anh con Cổ Thu Hác.
Kẻ gọi là Di Hồng công tử này.
Thượng Quan Tinh Phong cùng Cơ Đãng Thiên hai tên ăn chơi này khiến Ngụy Quân đối với tứ đại hoàn khố có bóng ma tâm lý.
Trời biết Di Hồng công tử này có phải cùng một kiểu với Thượng Quan Tinh Phong Cơ Đãng Thiên hay không.
Lần này đi Vinh quốc công, vừa lúc nhìn một cái hẳn hoi.
Hắn đã bị hai tên công tử ăn chơi giả chơi xỏ hai lần, không thể quá tam ba bận, bản Thiên Đế tuyệt đối không thể ngã ở trên thân cái gọi là công tử ăn chơi nữa.
Ngụy Quân quyết định chủ ý.
Sau khi thuyết phục Lục Nguyên Hạo, Ngụy Quân liền một mình một người đi Vinh quốc phủ.
Đương nhiên, Lục Nguyên Hạo cũng có âm thầm đi theo, nhưng hắn chưa lộ diện.
Lời Ngụy Quân nói vẫn là hữu dụng, Lục Nguyên Hạo rất sợ mình mang đến phiền toái gì cho Lục tổng quản.
Nhưng hắn dù sao cũng là bảo tiêu của Ngụy Quân.
Lấy thực lực hắn bây giờ, nấp ở trong bóng tối phòng bị bất trắc, cũng sẽ không có ai phát hiện.
Đối với điều này Ngụy Quân cũng không có ý kiến gì.
Hắn lần này đi Vinh quốc phủ cũng không phải đi giết người, Vinh quốc công chỉ cần đầu óc không có vấn đề, cũng khẳng định sẽ không vừa gặp đã giết hắn.
Đã không có nguy hiểm tính mạng, vậy Lục Nguyên Hạo muốn ẩn núp trong bóng tối bảo hộ bản thân thì cứ kệ gã là được.
Chờ ngày nào đó thật sự có nguy hiểm, lại mang Lục Nguyên Hạo đuổi đi.
Ngụy Quân tính toán rất tốt.
Cũng làm tốt chuẩn bị ở Vinh quốc phủ gặp được sự đối đãi lạnh nhạt.
Nhưng Ngụy Quân không ngờ, hôm nay Vinh quốc phủ dị thường náo nhiệt.
Đường đường trước cửa quốc công phủ, thế mà vây quanh một đám người xem náo nhiệt, đang chỉ cổng Vinh quốc phủ, mồm năm miệng mười nghị luận:
“Nghe nói Lâm tướng quân là tới từ hôn?”
“Lâm tướng quân một tiên nữ xinh đẹp như vậy, khẳng định không muốn gả cho Di Hồng công tử loại khốn kiếp đó, ta nếu là Lâm tướng quân cũng muốn từ hôn.”
“Chỉ sợ hôn sự này không dễ từ đâu, dù sao cũng là Vinh quốc công phủ.”
“Lâm tướng quân từ sau mười tuổi đã lớn lên ở Vinh quốc phủ, nàng lần này đến Vinh quốc phủ từ hôn, trên phố tung tin vịt chỉ sợ sẽ rất bất lợi đối với Lâm tướng quân.”
“Sợ cái gì, Lâm tướng quân quan hệ với Triệu Vân tướng quân Minh Châu công chúa đều rất tốt, với lại bản thân Lâm tướng quân cũng là vạn nhân địch trên chiến trường giết ra. Ai dám trên phố nói này nói nọ Lâm tướng quân, cẩn thận trượng bát xà mâu của Lâm tướng quân không khách khí.”
...
Ngụy Quân nghe tiếng nghị luận bên tai, biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt hắn trở nên có chút cổ quái.
Từ hôn?
Kịch tình này cảm giác Deja vu thật mạnh.
Chẳng lẽ bản Thiên Đế sắp gặp được một nhân vật chính của trường phái từ hôn sao?
Trong lòng Ngụy Quân nói thầm, nhưng vẫn cất bước hướng trước cửa Vinh quốc phủ đi đến.
Có quần chúng vây xem tốt bụng nhắc nhở: “Thiếu niên lang, hôm nay Vinh quốc phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, Lâm tướng quân và Minh Châu công chúa ở bên trong.”
Ngụy Quân cười trả lời: “Không sao, ta muốn đi bên trong, còn chưa ai có thể ngăn được ta.”
Hắn được trao quyền viết sách soạn sử cho chiến tranh vệ quốc, tay cầm thượng phương bảo kiếm, gặp quan lớn hơn một cấp.
Vinh quốc phủ quả thật bậc cửa rất cao.
Nhưng còn không ngăn được hắn.
Hơn nữa, hắn còn muốn đi xem náo nhiệt.
Ngụy Quân một hỏi một đáp với bác gái, dẫn bạo hiện trường nhiệt tình.