Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 262. Đường cong cứu quốc (1)

Chương 262. Đường cong cứu quốc (1)


Đường cong cứu quốc (1)
“Cổ công tử vẫn là mang tâm tư đặt ở trên việc ứng phó Lâm tướng quân đi, bản quan muốn tìm không phải ngươi, là Vinh quốc công, cũng mời Vinh quốc phủ đừng tự lầm. Lần này bản quan đến Vinh quốc phủ, còn là tới cửa bái phỏng. Nếu Vinh quốc công không phối hợp, bản quan lần sau lại đến Vinh quốc phủ, chính là tới cửa bắt người.”
Ngụy Quân dứt lời, nơi đây tràn đầy tĩnh mịch.
Rất nhiều người đều nghĩ tới Trương gia.
Ngụy Quân chính là ở trước mắt bao người, mang Trương Trí Viễn đi.
Đã trải qua một lần, lá gan của Ngụy Quân người đời đều biết, bọn họ tuyệt đối tin tưởng một Vinh quốc phủ không dọa được Ngụy Quân.
Thái độ của rất nhiều người đều bắt đầu buông lỏng.
Ngụy Quân cũng nhìn ra những người này thái độ buông lỏng, trái lại cũng không bức bách nữa.
Còn có một vở kịch từ hôn, xem kịch trước, không vội.
Ngụy Quân gật đầu hành lễ đối với Lâm tướng quân bên cạnh Minh Châu công chúa, sau đó nhắc nhở: “Lâm tướng quân, nếu ngươi là vì Di Hồng công tử quá mức phế vật mới lựa chọn từ hôn với hắn, ta đề nghị ngươi thận trọng cân nhắc một lần nữa. Ánh mắt của ta vẫn là không tệ, Di Hồng công tử che giấu cực sâu, tuyệt đối là thiên tài hàng đầu trong bạn cùng lứa tuổi, tuyệt đối không phải một tên công tử lêu lổng đơn giản như vậy.”
Lâm tướng quân hướng Ngụy Quân khom người đáp lễ.
Ngụy Quân nhân cơ hội nhìn quét Lâm tướng quân một lần.
Sau đó chỉ một cái cảm giác:
Gầy!
Quá gầy rồi!
Hơn nữa thân thể giống như cũng không tốt lắm.
Giống với Di Hồng công tử này, sắc mặt đều cực kỳ tái nhợt, giống như trong cơ thể có bệnh bẩm sinh không tiện nói ra.
Tuy nói từ trên tướng mạo, thuộc loại tuyệt đại dung mạo, từ trên thực lực mà nói, vừa rồi rất nhiều người cũng nói nàng là vạn nhân địch, nhưng Lâm tướng quân cho Ngụy Quân cảm giác đầu tiên vẫn là gầy, cảm giác thứ hai đó là nhu nhược.
Giống như thổi tới một trận gió, có thể mang nàng thổi bay.
Người như vậy thế mà có thể ở trên chiến trường xông ra danh hiệu “Vạn nhân địch”.
Ngụy Quân không thể không nói tạo hóa thần kỳ.
Ngụy Quân còn đang nghĩ cảm giác tương phản của Lâm tướng quân, liền nghe được Lâm tướng quân mở miệng: “Đa tạ Ngụy đại nhân nhắc nhở, nhưng ta sớm đã biết Cổ Anh hắn không phải vật trong ao.”
Đoạn lời này của Lâm tướng quân, lại khiến mọi người Cổ phủ ngây dại.
Nếu nói lời của Ngụy Quân bọn họ còn có hoài nghi, vậy Lâm tướng quân cũng nói thế, bọn họ liền không có lý do hoài nghi nữa.
Luận thực lực, Lâm tướng quân so với Ngụy Quân cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa Lâm tướng quân từ nhỏ lớn lên ở Cổ tộc, bọn họ đều tin tưởng Lâm tướng quân sẽ không nói dối.
Đã như vậy, bọn họ liền không hiểu.
“Tần Nhi, ngươi đã cho rằng nhị gia không phải phế vật, vì sao còn muốn từ hôn?”
“Lâm muội muội, ngươi thực làm ta hồ đồ rồi. Nhị gia hắn và ngươi đã trai tài gái sắc, chẳng phải là ông trời tác hợp?”
Lâm tướng quân sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, chỉ là giọng điệu có một tia phập phồng: “Hắn nếu thật sự chỉ là một tên công tử lêu lổng, ta sẽ không c từ hôn với hắn, tự coi mình gả không đúng người cũng được. Nhưng hắn rõ ràng có một thân tài học thực lực, lại giống như cậu, một mặt trốn tránh trách nhiệm. Về nước không có công lao có thể ca tụng, về tộc không có vinh dự đáng ghi nhớ, về nhà không xứng với trách nhiệm, với chính mình không thể việc làm đáng kể ra, ích kỷ trốn tránh không đảm đương, tham sống sợ chết không hoàn thành trách nhiệm.”
Nhìn chung quanh, trong thân thể gầy gò của Lâm tướng quân giờ phút này giống như có lực lượng lấy mãi không hết, làm mọi người cũng không dám đối diện với nàng.
Lâm tướng quân tiếp tục nói: “Người không có đảm đương như thế, Lâm Đại Ngọc ta khinh làm bạn với hắn, cho nên, ta muốn từ hôn, xin lão tổ tông thành toàn.”
Cổ lão phu nhân còn chưa tỏ ra thế nào, Ngụy Quân kinh ngạc trước.
“Lâm Đại Ngọc?” Ngụy Quân thiếu chút nữa làm mình bị sặc.
Lâm tướng quân nghi hoặc nhìn Ngụy Quân, có chút khó hiểu Ngụy Quân vì sao sẽ có loại phản ứng này.
Minh Châu công chúa cũng không hiểu: “Ngụy đại nhân, ngươi chưa từng nghe nói danh hiệu Lâm tướng quân sao?”
Ngụy Quân: “Không có... Ta trước đây không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Hơn nữa bộ dáng Lâm tướng quân, thật sự là rất khó liên hệ với tướng quân.”
Minh Châu công chúa khẽ cười nói: “Lâm muội muội quả thật mảnh mai một chút, nhưng Lâm muội muội từ nhỏ đã thân có quái lực, khi mười hai tuổi Lâm muội muội cùng các tỷ muội cùng nhau ngâm thơ, bởi vì có bệnh suyễn mẫn cảm đối với tơ liễu, liền nói với tỷ muội không bằng mang cây liễu nhổ sạch sẽ. Sau khi nói xong, Lâm muội muội liền chạy đến trước cây liễu ôm cây liễu nhổ lên. Lâm muội muội nhổ cây liễu, lúc đó ở kinh thành từng truyền làm một câu chuyện thú vị.”
Ngụy Quân trực tiếp há hốc mồm.
“Là ta thiếu hiểu biết rồi.” Ngụy Quân nói.
Hắn là thực sự chưa từng nghe nói.
“Thất kính, thất kính.”
Ngụy Quân một lần nữa nhận thức Lâm muội muội “nhu nhược” này.
Lâm tướng quân bị thái độ của Ngụy Quân làm cho có chút xấu hổ: “Ngụy đại nhân khách khí rồi, công chúa nói đều là sự tích càn rỡ của ta lúc trẻ tuổi, không đáng giá nhắc tới.”
“Lâm muội muội quá khiêm tốn rồi, cái này cũng không phải là càn rỡ, Lâm muội muội ban đầu là lấy thơ danh chấn kinh thành, về sau liền sửa tập võ, thiên phú ở trên võ đạo càng hơn văn thơ. Vệ quốc sáu năm Lâm muội muội tòng quân, nếu không phải tham chiến muộn chút, công huân Lâm muội muội hẳn là ở trên ta.” Minh Châu công chúa nói.
Lâm tướng quân nghe vậy càng thêm xấu hổ: “Công chúa ngươi khen trật rồi, lấy thực lực của ta, nếu sớm tham chiến, sẽ chỉ liên lụy người khác. Nhưng nếu học có thành tựu, quốc nạn trước mắt, lại thêm công chúa và Triệu tướng quân dựng lên hai lá cờ lớn cho nữ tử thiên hạ ở trong quân, ta mới hạ quyết tâm yếu tòng quân. Ta lúc tòng quân gọi hai người, Tiết tỷ tỷ lựa chọn cùng ta, mà biểu ca lại từ chối.”
Lâm Đại Ngọc một lần nữa mang ánh mắt chuyển dời đến trên người Cổ Anh, vẻ mặt trở nên có chút bi thương: “Biểu ca, rõ ràng ngươi mới là mạnh nhất trong ba người chúng ta. Ta cùng Tiết tỷ tỷ cũng dám lên chiến trường, vì sao ngươi không dám?”
Ánh mắt hồ nghi của Minh Châu công chúa đặt ở trên người Cổ Anh, lặng lẽ truyền âm cho Ngụy Quân: “Ngươi cùng Lâm muội muội hôm nay không phải cố ý tới cho Di Hồng công tử này nổi tiếng chứ? Ta sao không nhìn ra hắn nơi nào mạnh?”
Lâm tướng quân cùng Tiết tướng quân ở trong Cân Quắc bảng của chiến tranh vệ quốc đều là cường giả có thể vào mười hạng đầu, thực lực là trải qua chiến trường chứng thực.
Vẻn vẹn một tên Di Hồng công tử, thực lực sao có thể còn mạnh hơn so với hai nàng?
Minh Châu công chúa hoàn toàn nhìn không ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất