Chương 277. Ngụy Quân: Ta quá khổ rồi (3)
Ngụy Quân: Ta quá khổ rồi (3)
Ánh mắt Cổ Thu Hác nhìn về phía Ngụy Quân có chút kinh ngạc.
Hắn có một loại ảo giác: Ngụy Quân tựa như đang phối hợp hắn kéo dài thời gian?
Nhưng cái này có thể sao?
Cổ Thu Hác không biết.
Nhưng hắn quả thật rất thích ý nhiều lời thêm mấy câu với Ngụy Quân.
Giống với Ngụy Quân phán đoán, tòa sát trận này khởi động cần thời gian.
Hơn nữa tài nguyên khởi động sát trận cần hao phí cũng quá nhiều.
Ngày hôm qua hắn vừa mới trả giá cao mua một mảnh ghép cuối cùng bố trí sát trận.
Hắn thật sự cần thời gian để hoàn toàn mở ra sát trận, không thể sớm, cũng không thể muộn.
Tuy nhìn từ trên bề ngoài, thực lực Cổ Anh thật ra không bằng hắn.
Nhưng Cổ Thu Hác là một người rất vững vàng, hắn vì đối phó Cổ Anh, đã làm đầy đủ chuẩn bị.
Một tòa sát trận cộng thêm thực lực bản thân hắn, vốn đã đủ để nghiền áp Cổ Anh.
Nhưng hắn vẫn mời tới Trần Già ngoại viện này chuẩn bị cho bất trắc bất cứ lúc nào.
Phòng ngừa xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Bây giờ Ngụy Quân đã nguyện ý giúp hắn kéo dài thời gian, Cổ Thu Hác đương nhiên cũng vui vẻ phối hợp.
“Người sắp chết, lời nói cũng thiện. Ngụy đại nhân đã sắp chết, vô luận ngươi muốn biết cái gì, chỉ cần ta biết, ta đều sẽ không biết thì thôi biết sẽ nói hết, coi như là tặng cho ngươi lâm quà trước khi chết.” Cổ Thu Hác nói.
Hôm nay ăn Cổ Anh, hắn thật ra không tính ở lại kinh thành nữa.
Dùng Cổ Anh để trừ khử tai hoạ ngầm mấy năm nay tu luyện lưu lại, hơn nữa tiến thêm một bước, đến lúc đó liên minh tu chân giả tự nhiên bày sẵn ghế chờ đợi hắn.
Cổ Thu Hác đã làm xong chuẩn bị rời khỏi, hơn nữa hắn nhận định Ngụy Quân khẳng định sẽ chết, tự nhiên sẽ không để ý lộ ra thêm một ít bí mật.
Ngụy Quân đoán được tâm tư của Cổ Thu Hác.
Ngụy Quân quyết định phối hợp hắn.
Hơn nữa hắn quả thật có vấn đề cần từ chỗ Cổ Thu Hác đạt được đáp án.
“Lúc trước Trương Trí Viễn khai, nói ngươi cũng có liên quan với chiến tranh vệ quốc. Ở trước khi chiến tranh vệ quốc mở ra, ngươi đột nhiên từ quan về kinh, từ đó về sau một lòng tu đạo. Cổ Thu Hác, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Ta từng xem tư liệu của ngươi, ở trước khi ngươi từ quan, ngươi cũng từng là phái chủ chiến kiên định, nhiệt huyết trào dâng, được vô số người xem trọng, cũng từng là nhân vật lĩnh quân một thế hệ trẻ tuổi. Là cái gì khiến ngươi thay đổi tâm nguyện ban đầu?”
Cổ Thu Hác vốn khóe miệng mang nụ cười, dù sao Ngụy Quân biểu diễn ở trong mắt hắn càng giống giãy chết hơn.
Nhưng sau khi nghe được lời của Ngụy Quân, nụ cười trên mặt Cổ Thu Hác biến mất.
Hắn nhớ lại chuyện mình không muốn nhớ lại.
“Có một số việc ta vốn cũng đã quên, Ngụy Quân, ngươi vì sao cứ phải ép ta một lần nữa nhớ tới?” Trong giọng Cổ Thu Hác mang theo ba phần sát ý.
Ngụy Quân lười quan tâm hắn.
Quên cái rắm.
Hắn không cần mở thiên nhãn cũng có thể đoán được mấy năm nay Cổ Thu Hác khẳng định gặp không ít ác mộng.
Sao vậy khả năng dễ quên như vậy?
Hắn đang đợi Cổ Thu Hác tự bạo.
Mà Cổ Thu Hác cũng không để hắn đợi lâu.
“Không sai, ta từng là một kẻ phái chủ chiến kiên định, lúc ta vừa làm quan, thậm chí từng dâng tấu, muốn triều đình cứng rắn một chút đối với tu chân giới, không thể để các đại môn phái tu chân giới cưỡi ở trên đầu triều đình tác oai tác quái, từng cái biến thành quốc gia trong quốc gia.” Cổ Thu Hác trầm giọng nói.
Ngụy Quân có chút cảm khái: “Thiếu niên diệt rồng cuối cùng tự mình biến thành ác long, Cổ Thu Hác, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Cổ Thu Hác có chút giãy dụa.
Nhưng một lát sau, Cổ Thu Hác nghiến chặt răng, nói ra sự thực.
Có một số lời nghẹn ở trong lòng đã quá lâu rồi.
Hắn cũng muốn nói ra, cùng người khác nói hết một lần.
Bằng không tiếp tục nghẹn, thật sự rất dễ dàng bị nghẹn điên.
“Ta đã gặp được thần.” Cổ Thu Hác nói.
Vẻ mặt Ngụy Quân và Cổ Anh đều nổi lên biến hóa.
Ngụy Quân lặp lại một lần: “Ngươi đã gặp được thần?”
“Đúng, chính là chân thần kia về sau hạ giới.” Cổ Thu Hác cho xác nhận.
Cổ Anh chen vào một câu: “Phụ thân, chẳng lẽ trước khi chiến tranh vệ quốc mở ra, vị thần đó đã hạ giới?”
Cổ Thu Hác im lặng một lát, sau đó lắc đầu nói: “Ta gặp được không phải người thật, mà là một cái hình chiếu.”
Cổ Anh: “...”
Ngụy Quân đã nghe hiểu, cực kỳ khinh bỉ: “Một cái hình chiếu đã dọa ngươi vỡ mật?”
“Đó là thần, Ngụy Quân, ngươi biết thần cường đại bao nhiêu không?” Cổ Thu Hác kích động phản bác: “Sau khi chân thần phát ra uy áp, ta ngay cả đứng thẳng ở trước mặt hắn cũng chưa có tư cách.”
Ngụy Quân bình tĩnh nói: “Phải không? Nhưng hắn về sau đã bị phàm nhân giết chết.”
Cổ Thu Hác: “...”
Muốn mắng người.
Đây là chuyện hắn vô luận như thế nào cũng không ngờ tới.
Cũng trực tiếp dẫn tới hắn ở sau chiến tranh vệ quốc chạy đến trong đạo quan tu tiên, không hỏi việc đời.
Hắn đã ngộ.
Cái gì cũng là giả.
Thực lực mới là đạo lý cứng rắn.
Ngụy Quân chưa buông tha Cổ Thu Hác, tiếp tục khoét sâu vào vết thương: “Hơn nữa hình chiếu chân thần ta ở trong hoàng cung từng thấy, bị Cơ Soái Lục tổng quản Minh Châu công chúa mấy người bọn họ hai chiêu đã đánh nổ, quá yếu ớt.”
Cổ Thu Hác: “...”
Đệch.
Mấy người này có thể đánh nổ hình chiếu chân thần rất bình thường.
Bọn họ cơ bản đều là thực lực đỉnh phong nhân gian.
Vấn đề là ta năm đó chỉ một mình.
Hơn nữa ta năm đó cũng chưa có loại thực lực đó của bọn họ.
Cổ Thu Hác cố gắng cãi lại cho mình: “Ta năm đó chỉ là một người, hơn nữa động thủ bắt ta cũng không phải chân thần, mà là Vạn Tướng Chi Vương.”
“Vạn Tướng Chi Vương?” Ngụy Quân nhíu mày: “Chính là Vạn Tướng Chi Vương trong truyền thuyết có thể biến thành bất luận kẻ nào?”
“Đối với, chính là Vạn Tướng Chi Vương. Từ trước ta chỉ là nghe nói qua hắn hàng đầu, nhưng mà chân chính thấy hắn sau khi ta mới biết được, hắn đến cùng có bao nhiêu ma khủng bố. Vạn Tướng Chi Vương mang ta bắt đi sau khi, hắn suốt thế thân ta nửa tháng, nửa tháng a, không có gì một người phát hiện dị thường. Ngụy Quân, ngươi có biết đó là cái gì dạng khủng bố sao?”
Thẳng tới giờ, Cổ Thu Hác nhắc tới Vạn Tướng Chi Vương, trong ánh mắt cũng còn lưu lại sợ hãi.
Lần này Ngụy Quân chưa cười nhạo Cổ Thu Hác.
So sánh với hình chiếu chân thần, Vạn Tướng Chi Vương gây cho Cổ Thu Hác đả kích có lẽ càng thêm trí mạng.
Vạn Tướng Chi Vương cường đại không chỉ có thực lực của hắn, Vạn Tướng Chi Vương thật sự làm người ta sợ hãi, là《 Vạn Tướng Đại Pháp 》của hắn.