Chương 279. Ngụy Quân: Ta quá khổ rồi (5)
Ngụy Quân: Ta quá khổ rồi (5)
“Ngươi muốn thẩm phán ta?” Cổ Thu Hác châm chọc hỏi.
Ngụy Quân chưa phủ nhận: “Bằng không ngươi cho rằng ta vì sao sẽ tìm đến ngươi?”
Cổ Thu Hác cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi? Cho dù biết rồi lại có thể như thế nào?”
“Đương nhiên là mang ngươi đóng đinh ở trên cây cột sỉ nhục của lịch sử, cho ngươi để tiếng xấu muôn đời, thuận tiện cho ngươi đạt được thẩm phán nên có.” Ngụy Quân nói.
Cái này đối với bản Thiên Đế mà nói không khó chút nào.
Bản Thiên Đế sống, làm được tất cả cái này là chuyện sớm muộn gì.
Bản Thiên Đế chết rồi, làm được tất cả cái này vẫn là chuyện sớm muộn gì.
Dù sao đều rất vô địch.
Đương nhiên, tất cả cái này Cổ Thu Hác không biết.
Lúc này tiến độ sát trận đã tiếp cận hoàn thành, Cổ Thu Hác cũng đã từ trong cảm xúc vừa rồi đi ra, cười lạnh nói: “Ta rất bội phục sự tự tin của ngươi, nhưng người sắp chết, nói chút lời mạnh miệng cũng là bình thường. Ngươi đã biết chân tướng, ta liền nói cho ngươi, không sai, ta trước khi từ quan, mang tất cả cơ mật bố trí phòng ngự dọc bờ Tây Hải đều cho chân thần. Liên quân Tây đại lục lúc trước có thể thế như chẻ tre như vậy, ta tự nhiên là công từ đầu tới đuôi, bằng không ngươi cho rằng mấy năm nay thực lực của ta vì sao có thể tiến bộ nhanh như vậy?”
Kẻ bán nước sớm nhất, khẳng định là sẽ nhận được mấy miếng xương chó.
Dù sao kẻ địch cũng cần ngàn vàng mua xương ngựa*.
Cho nên cho bọn họ đại bộ phận cũng là thứ tốt thật sự.
Cổ Thu Hác lúc này so sánh với Cổ Thu Hác trước chiến tranh vệ quốc mở ra thực lực quả thật đã biến hóa long trời lở đất, thực lực Cổ Thu Hác tiến bộ cực nhanh, thậm chí đã có thể xưng là kinh thế hãi tục.
Đương nhiên, tiến bộ nhanh nữa, cũng sẽ không được Ngụy Quân đặt ở trong mắt.
Hắn chỉ là xác nhận tội lỗi của Cổ Thu Hác, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Thật đúng là giống trong đoán trước như đúc, Cổ Thu Hác, ngươi đáng chết.”
Cổ Thu Hác cười to thành tiếng: “Ta đáng chết lại thế nào? Thế đạo này là ai đáng chết sẽ chết sao? Ngụy Quân, hôm nay ta dạy cho ngươi một cái đạo lý, thế giới này là do cường giả chế định quy tắc, mà không phải do cái gọi là luật pháp cùng chính nghĩa. Chỉ cần ta đủ cường đại, ta nói ai đáng chết, người đó mới sẽ thật sự chết.”
“Ngươi cho rằng ngươi đủ cường đại rồi?” Ngụy Quân châm chọc nói: “Chỉ bằng những ma công vớ vẩn ngươi tu luyện đó?”
“Ma công?” Cổ Thu Hác lại cười to một phen: “Chỉ cần thứ cường giả tu luyện, chính là thần công. Người thất bại tu luyện, mới gọi là ma công. Ngụy Quân, ngươi vẫn là quá trẻ tuổi.”
“Ma công chính là ma công, ta nói hắn là ma công, ai cũng không thay đổi được.” Ngụy Quân thản nhiên nói: “Công pháp ngay cả con mình cũng muốn hút, không phải ma công là cái gì?”
Tiếng cười to của Cổ Thu Hác im bặt mà dừng.
Hắn ngạc nhiên nhìn Ngụy Quân trấn định, sắc mặt bắt đầu trở nên cực kỳ ngưng trọng: “Ngươi thế mà ngay cả điểm ấy cũng đã nhìn ra?”
“Không chỉ là ta đã nhìn ra, Cổ công tử cũng đã nhìn ra.” Ngụy Quân lải nhải: “Ngươi cho rằng ngươi che giấu rất sâu sao? Ngươi chính là tên phế vật.”
Chuyện Cổ Anh muốn kéo Cổ Thu Hác xuống nước, Trần Già đã sớm nói với Ngụy Quân.
Rất hiển nhiên, Cổ Anh đối với Cổ Thu Hác không có tình cha con.
Cái này nói lên Cổ Anh sớm có phòng bị đối với Cổ Thu Hác.
Bản thân Cổ Thu Hác đối với điều này hẳn là cũng có sự phát hiện.
Bằng không cũng sẽ không bố trí sát trận như thế để ngừa vạn nhất.
Quả nhiên.
Sau khi nghe được Ngụy Quân nói như vậy, Cổ Thu Hác mang ánh mắt chuyển qua trên người Cổ Anh.
Hôm nay Cổ Anh biểu hiện thật ra quá mức bình tĩnh.
Đây là điểm không thích hợp lớn nhất của hắn.
Nghe Cổ Thu Hác nói nhiều tin tức chấn động như thế, Cổ Anh không nên bình tĩnh như thế mới đúng.
“Xem ra Ngụy Quân nói là thật, ngươi biết ta muốn giết ngươi.” Cổ Thu Hác trầm giọng nói.
Cổ Anh chưa né tránh ánh mắt của Cổ Thu Hác, mà là thản nhiên gật đầu: “Vẫn luôn biết, dù sao ngươi có vài lần đều không nhịn được sát ý của mình. Nhưng ta không biết, cho dù ngươi tu luyện muốn giết người, vì sao nhất định phải mang chủ ý đặt vào trên người ta?”
“Bởi vì 《 Thao Thiết Kinh 》.” Cổ Thu Hác “tốt bụng” giải thích nguyên nhân cho Cổ Anh một lần, mang tác dụng của《 Thao Thiết Kinh 》phiên bản không trọn vẹn hướng Cổ Anh phổ cập khoa học một lần.
Cổ Anh có chút không rét mà run.
Chuyện này hắn thật sự không biết.
“Cho nên ở lúc ta còn rất nhỏ, ngươi đã chuẩn bị muốn giết chết ta? Vì sao? Ta không hiểu.”
“Bởi vì ngươi không phải con ta.” Sắc mặt Cổ Thu Hác bỗng nhiên dữ tợn hẳn lên: “Ngươi chính là một tên dã chủng, dã chủng chiếm lấy thân thể con ta.”
Ngụy Quân cùng Trần Già trong căn phòng bí mật đồng thời dựng thẳng vành tai.
Cái biến này quả thật đủ lớn.
Cổ Anh nghe được Cổ Thu Hác nói như vậy, trái lại chưa quá mức kích động cùng kinh ngạc, sắc mặt ngược lại có chút bình tĩnh quỷ dị.
“Xem ra ta không đoán sai, ngươi quả nhiên đã biết chuyện này, là chân thần kia nói cho ngươi?”
“Cái này ngươi không cần biết.”
Cổ Thu Hác nguyện ý giải thích nghi hoặc cho Ngụy Quân, lại không muốn tạo điều kiện cho Cổ Anh.
Bởi vì hắn đối với Ngụy Quân thật ra cũng không có thù hận quá lớn, muốn giết Ngụy Quân cũng chỉ là vì giữ bí mật.
Nhưng Cổ Anh với hắn mà nói, lại là người nhất định phải giết, cũng là người hắn hận nhất ở thế gian này.
“Người trong thiên hạ ngàn ngàn vạn, Thần Anh Thị Giả, ngươi đoạt xá ai cũng có thể, vì sao phải cố tình đoạt xá con ta?” Trên người Cổ Thu Hác tản mát ra sát khí vô cùng.
Rất hiển nhiên, Cổ Anh đã xúc phạm vảy ngược của hắn.
Mà trong lời của Cổ Thu Hác lộ ra bí ẩn, cũng làm trong lòng Ngụy Quân cùng Trần Già đều khẽ động.
“Thần Anh Thị Giả?” Ngụy Quân chen vào một câu: “Đây là người nào?”
“Thần Anh Thị Giả không phải người, là thần tiên trên trời.” Cổ Thu Hác tuy là giải đáp cho Ngụy Quân, nhưng ánh mắt muốn giết người lại vẫn ở trên người Cổ Anh: “Vì cứu Ma Quân thoát vây, Thần Anh Thị Giả không tiếc xúc phạm thiên luật, ngỗ nghịch Thần Vương. Sau khi bị đánh rớt phàm trần, cùng đường, đoạt xá con ta. Thần Anh, ngươi đáng chết.”
Cổ Anh thở dài một hơi: “Phụ thân, ngươi bị người ta lầm đường rồi, ta chính là Cổ Anh, ta không đoạt xá.”
“Ngươi dám nói ngươi không phải Thần Anh Thị Giả?” Cổ Thu Hác cười lạnh.