Chương 289. Ta muốn làm Phàn Vu Kỳ (3)
Ta muốn làm Phàn Vu Kỳ (3)
Vốn Trần Già bị Tiết tướng quân nói một phen làm cho trong lòng ấm áp, sau khi nghe được lời Cổ Anh nói, lòng Trần Già cũng không ấm nữa, sát khí một lần nữa nổi lên trong lòng.
Đương nhiên, nhìn Tiết tướng quân một cái, Trần Già biết mình một kiếm này là vô luận như thế nào cũng không đâm xuống được.
Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật.
Trần Già hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tiết tướng quân ta tất nhiên là tin được, nhưng để ngừa vạn nhất, quả thật cần làm phiền Tiết tướng quân cùng Cổ công tử xóa đi ký ức liên quan ta. Ta tuy không sợ chết, nhưng ở trước khi ta còn có cơ hội làm ra cống hiến lớn hơn nữa, ta cần sống.”
Tiết tướng quân dâng lên sự kính trọng: “Trần huynh yên tâm, ta cam đoan với ngươi, ta cùng Anh đệ tuyệt đối sẽ không làm gánh nặng của ngươi.”
“Ngụy Quân thì sao?” Cổ Anh nhìn về phía Ngụy Quân: “Ngụy đại nhân, vì an toàn của Trần Già, ngươi cũng mang ký ức của mình xóa đi chứ.”
Ngụy Quân nhìn ra Cổ Anh đang lo lắng cái gì, cạn lời: “... Ngươi yên tâm, ta cho dù thích biểu tỷ ngươi cũng sẽ không thích Trần Già.”
Sắc mặt Cổ Anh đỏ lên, cố gắng giải thích: “Ta không phải ý tứ này, ta thật sự chỉ là đơn thuần nghĩ cho an toàn của Trần Già.”
“Ngụy đại nhân không cần xóa ký ức của mình.” Trần Già nói.
Thân thể Cổ Anh run lên, vẻ mặt có chút đau khổ: “Trần huynh, ngươi không nhìn ra sao, Ngụy huynh không giống với chúng ta, hắn thích là nữ nhân.”
Trần Già hít thở cũng bị Cổ Anh chọc tức hổn hển rồi.
Lão tử giống với Ngụy Quân, thích cũng là nữ nhân.
Thôi, không so đo với hắn nữa.
Trần Già khống chế được lửa giận của mình, giải thích: “Ngụy đại nhân với ta mà nói là khác biệt.”
Nghe được Trần Già nói như vậy, vẻ mặt Cổ Anh càng thêm đau khổ.
Vẻ mặt Tiết tướng quân và Ngụy Quân cũng có chút cổ quái.
Ngụy Quân càng theo bản năng lui một bước.
Trần Già mặt đen sì: “Ý tứ của ta là, Ngụy đại nhân với ta mà nói ý nghĩa trọng đại. Một người luôn đắm chìm trong bóng đêm là một sự kiện rất tuyệt vọng, ta cần có người có thể đủ mang đến ánh sáng cho ta. Cho dù ta bởi vậy sẽ có nguy hiểm bại lộ, nhưng khi ta hành tẩu trên thế gian, cho dù ta bị nghìn người nhằm vào, bị người mình hận không thể giết cho sảng khoái, ít nhất có một người hắn là biết ta, hiểu ta. Hắn sẽ là một tia sáng của sinh mệnh ta, để ta biết ý nghĩa mình kiên trì. Ta không phải thánh nhân, ta cũng có điểm yếu, ta cần từ chỗ người khác đạt được lực lượng.”
Sau khi nghe được lời của Trần Già, đau khổ trên mặt Cổ Anh dần dần biến mất, Tiết tướng quân cũng khôi phục nghiêm nghị, Ngụy Quân càng chủ động tiến lên vỗ vỗ bả vai Trần Già, hứa hẹn: “Trần huynh yên tâm, vô luận ta sống hay chết, ta đều sẽ cho ngươi nhìn thấy ý nghĩa ngươi phấn đấu. Trên sử xanh lâu dài, sẽ ghi lại đế vương quan tướng, cũng sẽ ghi lại ngươi anh hùng vô danh như vậy, đây là hứa hẹn của ta.”
“Đa tạ Ngụy huynh.” Trần Già nghiêm túc nói lời cảm tạ.
Ngụy Quân lắc đầu nói: “Là chúng ta nên cảm ơn ngươi, có cơ hội, tin tưởng ta, khẳng định có cơ hội.”
Trần Già cười ôm Ngụy Quân một cái.
Hắn vẫn là càng thích Ngụy Quân nam nhân như vậy.
Đây mới là giao tình giữa nam nhân cùng nam nhân, ôm giữa nam nhân cùng nam nhân, không có bất cứ tạp chất nào, chỉ là xuất phát từ thưởng thức đối với nhau.
Cổ Anh... Thưởng thức của gã biến chất rồi.
Rác rưởi.
Trần Già rất chán ghét.
Nhưng hắn vẫn phải giải quyết hậu quả cho Cổ Anh.
“Trần Trường Sinh bảo ta giúp đỡ Cổ Anh giết chết Ngụy đại nhân, nhưng Ngụy huynh không chết, Cổ Anh sẽ bại lộ. Hơn nữa Cổ Thu Hác bây giờ cũng đã chết, Trần Trường Sinh tất nhiên phải hỏi đến việc này.”
Trần Già nhìn về phía Cổ Anh: “Cổ công tử, ngươi đã nghĩ xong giải thích như thế nào với Trần Trường Sinh chưa?”
Cổ Anh nói: “Không lừa được Trần Trường Sinh, ta chung quy không có khả năng thật sự giết Ngụy đại nhân, Trần Trường Sinh biết thực lực của ta, ta không giết Ngụy đại nhân, hắn khẳng định sẽ hoài nghi. Lại thêm Cổ Thu Hác chết, ta không có khả năng lấy được Trần Trường Sinh tín nhiệm nữa.”
“Điều này lại không nhất định.” Ngụy Quân hơi động tâm, giãy chết nói: “Cổ công tử, nếu ngươi lấy đầu của ta đi làm đầu danh trạng, Trần Trường Sinh khẳng định nguyện ý tin tưởng thành ý đầu nhập của ngươi. Ngươi giết ta, sau đó cùng Trần Già giống nhau nằm vùng vào Trường Sinh tông, khẳng định có thể phát huy ra tác dụng lớn hơn nữa, hơn nữa còn có thể cùng Trần Già cùng nhau song túc song phi.”
Trần Già: “...”
Hắn từ chối.
Nhưng Ngụy Quân chưa cho hắn cơ hội từ chối, vì nhanh chóng đi chết, Ngụy Quân rất cố gắng lừa dối Cổ Anh: “Cổ công tử, giết ta đi, lấy đầu của ta đi lấy lòng tin của Trần Trường Sinh. Ta tin tưởng chỉ cần ngươi lẻn vào bên trong liên minh tu chân giả, khẳng định có thể phát huy ra tác dụng so với ta còn lớn hơn nữa.”
“Không được.”
“Không được.”
Trần Già và Tiết tướng quân đồng thanh tỏ vẻ từ chối.
Nhưng Ngụy Quân nghiêm mặt nói: “Trần huynh, Tiết tướng quân, các ngươi không cần khuyên ta. Luận thực lực, Cổ công tử là Thần Anh Thị Giả chuyển thế, tu vi bản thân không tầm thường, lại thêm thần lực trong cơ thể, tương lai không thể đong đếm. Hắn so với ta càng có tiền đồ hơn, hy sinh vì hắn, ta nguyện ý.”
Trần Già và Tiết tướng quân đều động dung.
Ngay cả Cổ Anh cũng động dung.
“Ngụy đại nhân, ngươi không cần như thế.”
“Cổ công tử, không cần nói lời thừa nhiều như vậy, lề mề tính là nam nhân cái gì?”
Cổ Anh rất vô tội: “Người ta vốn không phải nam nhân mà, Thần Anh là ngọc thạch, ngọc thạch là vô tính.”
Ngụy Quân: “...”
Có lý lẽ có chứng cứ, không thể phản bác.
Trần Già: “...”
Vừa nói như thế, tựa như Cổ Anh cũng không phải khó tiếp nhận như vậy nữa.
Phi phi phi, ta đang nghĩ cái gì vậy.
Trần Già giật mình một cái, cảm giác mình có chút không thích hợp.
Hai canh giờ sau.
Vẫn như cũ là trong tòa đạo quan này.
Cổ Anh nói với Lâm tướng quân vừa mới chạy tới: “Lâm muội muội, ta lần này mất người rồi.”
Lâm tướng quân có chút nghi hoặc: “Mất người nào?”
Cổ Anh: “Người trong lòng của ta.”
Lâm tướng quân: “? ? ?”
Tình huống gì vậy?
Nàng vừa nhận được Tiết tướng quân truyền tin chạy tới.
Trong Vinh quốc phủ hầu như là một nữ nhi quốc, có rất nhiều nữ tử cùng tuổi xuất sắc, nhưng quan hệ tốt nhất với nàng vẫn là Tiết tướng quân.
Tính tình của nàng có chút khắc nghiệt thẳng thắn, hai thứ này thật ra cũng không xung đột, nhưng cũng không phải mọi người đều có thể chứa nhập người khác thẳng thắn.
Sống trên thế giới này, đại bộ phận mọi người đều là phải đeo cho bản thân một cái mặt nạ.
Lâm tướng quân không đeo, cho nên bạn bè của nàng thật ra không nhiều.